Phía sau bụi cây ngoài căn tin trường, vài bạn nữ nghịch ngợm trong lớp đang bàn tán xôn xao, trong đó có cả Khương Lâm mà lớp trưởng đã nhắc đến.
“Dạo này Giang Tuyết Lỵ suốt ngày đi với Lâm Chính Nhiên, các cậu nghĩ có phải hai người họ đã điều tra được gì rồi không?”
“Chắc là không đâu, làm sao mà điều tra được chứ? Lúc bọn mình bỏ điện thoại vào ngăn bàn cậu ấy xung quanh đâu có ai.”
“Không có ai thật, nhưng Lâm Chính Nhiên là học sinh giỏi nhất lớp đó, tớ sợ là cậu ấy sẽ biết do bọn mình làm.”
“Vậy phải làm sao? Tớ không ngờ chuyện này lại lớn như vậy, giờ mà báo với giáo viên thì tất cả bọn mình đều sẽ bị gọi phụ huynh, chúng ta sẽ bị đuổi học mất!”
Cả đám càng bàn tán thì càng thấy hoang mang. Mấy ngày nay bọn họ cũng không được yên ổn vì chuyện này.
Ở góc khuất phía sau bụi cây, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ nép sát vào tường.
Giang Tuyết Lỵ cầm chiếc máy ghi âm trên tay, nghe xong toàn bộ liền nghiến răng: “Cái đám này! Quả nhiên là bọn họ làm! Tớ sẽ không tha cho bọn họ đâu!”
Lâm Chính Nhiên đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Giang Tuyết Lỵ im lặng, vì những người kia đang nói đến Khương Hiểu.
Thế là hai người nghe thấy những cô bạn kia nói: “À này, hôm đó sao Khương Hiểu lại làm vậy? Sao cậu ấy lại chỉ đích danh Giang Tuyết Lỵ trước cả lớp? Lúc bọn mình bỏ điện thoại vào cậu ấy có ở đó đâu.”
Khương Lâm trả lời: “Tớ quên chưa nói với các cậu, thực ra hôm đó khi bọn mình bỏ điện thoại đã bị Khương Hiểu nhìn thấy. Nhưng cậu ấy nói sẽ không tố giác bọn mình, nói sẽ giả vờ như không thấy gì, tớ cũng không ngờ cậu ấy lại đứng ra chỉ đích danh Giang Tuyết Lỵ.”
“Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, vì Khương Hiểu thích Lâm Chính Nhiên mà. Cậu ấy không ưa Giang Tuyết Lỵ.”
Nghe đến đây, Giang Tuyết Lỵ ở góc tường không khỏi giật mình, vậy mà mình đoán đúng. Cô bé tắt máy ghi âm, nhỏ giọng thì thầm với Lâm Chính Nhiên: “Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, chứng cứ cũng đã được ghi lại đầy đủ rồi.”
Lâm Chính Nhiên cười nói: “Cậu sắp được minh oan rồi, giờ định trực tiếp đi báo với giáo viên, hay muốn dọa cho bọn họ một phen? Nếu cậu cầm máy ghi âm bước ra ngay bây giờ, có tin là bọn họ sẽ khóc như mưa không?”
Giang Tuyết Lỵ phùng má giận dữ, nắm chặt tay thành quả đấm: “Tất nhiên là phải dọa cho bọn họ một trận! Dù là bạn cùng lớp đi nữa nhưng làm chuyện này quá đáng lắm rồi! Tớ không thể nuốt trôi cục tức này được!”
Bím tóc của Giang Tuyết Lỵ hất lên, cô bé ngẩng cao đầu ưỡn ngực cầm máy ghi âm bước ra từ góc tường.
Giọng nói vang lên như tiếng chuông báo sáng: “Các cậu làm những chuyện như thế, không thấy quá quắt lắm sao?”
Tiếng hô này thực sự khiến đám bạn kia giật mình run rẩy, ánh mắt hoảng loạn: “Giang... Giang Tuyết Lỵ? Còn cả Lâm Chính Nhiên nữa, sao hai người lại ở đây...”
Giang Tuyết Lỵ giơ cao máy ghi âm: “Các cậu nói xem? Tất cả những lời vừa nói đã được ghi lại hết rồi. Làm chuyện quá đáng như vậy thì cứ đợi giáo viên gọi phụ huynh đi!”
Lâm Chính Nhiên đương nhiên cũng bước ra, nhưng trước khi hai người kịp nói thêm điều gì...
Đám bạn nữ kia có hơn một nửa mặt mày tái mét, khóc òa lên, liên tục nói xin lỗi xin lỗi, nói rằng bọn họ cũng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng thế này thế nọ.
Đặc biệt là Khương Lâm cầm đầu, thậm chí còn là đứa khóc đầu tiên.
Lâm Chính Nhiên lắc đầu bất lực, trẻ con quả là trẻ con, không kiềm chế được chút nào.
Dĩ nhiên, khóc lóc ầm ĩ cũng vô ích, chuyện này chắc chắn phải báo với giáo viên để minh oan cho cả trường biết. Cùng lắm là tùy theo tâm trạng Giang Tuyết Lỵ tốt hay xấu mà quyết định có tha cho bọn họ hay không khi xử lý kỷ luật.
Nhưng trước khi báo với giáo viên, Giang Tuyết Lỵ còn tìm gặp bạn cùng bàn Khương Hiểu.
Lần này Lâm Chính Nhiên không đi cùng, vì Giang Tuyết Lỵ nói: “Chuyện này nói liên quan tới cậu ấy cũng được, mà nói không liên quan cũng không sai. Để tớ tự nói chuyện với cậu ấy vậy.”
Lâm Chính Nhiên nhún vai: “Tùy cậu thôi, dù sao tôi cũng chỉ là người hỗ trợ.”
Giang Tuyết Lỵ một mình tìm gặp Khương Hiểu, và nói cho người ta biết mình đã biết hết mọi chuyện, thậm chí còn có cả bản ghi âm cuộc trò chuyện của nhóm kia.
Khương Hiểu cúi đầu, không khóc nhưng gương mặt vô cùng đau khổ.
Dường như đã biết trước sự việc sẽ thế này.
Cô bé nói với Giang Tuyết Lỵ: “Tớ biết chuyện này không thể giấu được, đã có Lâm Chính Nhiên giúp cậu điều tra, cậu ấy thông minh như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra. Tớ xin lỗi cậu.”
Giang Tuyết Lỵ lạnh mặt: “Giờ mới nói xin lỗi thì quá muộn rồi, tớ sẽ nhờ giáo viên đổi chỗ ngồi, sau này chúng ta không còn là bạn cùng bàn nữa.”
Thấy đối phương im lặng, cô bé quay lưng định đi thì Khương Hiểu bất ngờ khóc nức nở, ngồi thụp xuống ôm mặt.