Lớp trưởng lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Giang Tuyết Lỵ lau nước mắt: “Tớ sẽ nói hết những gì tớ biết cho cậu. Thực ra chuyện này tớ cũng thấy rất kỳ lạ, hôm đó tớ vô tình mang điện thoại đến trường, nhưng đến trưa điện thoại không còn ở trên người tớ nữa mà bị Khương Lâm của lớp mình mượn. Cậu ấy bảo cần gọi điện cho mẹ nên đã mượn điện thoại của tớ.”
Lớp trưởng tiếp tục nói: “Rồi... Đến chiều, Khương Lâm đột nhiên nói với tớ là điện thoại bị trộm mất. Ngày hôm sau người ta lại phát hiện điện thoại trong ngăn bàn của cậu, nhưng chuyện này thật sự rất kỳ lạ, vì khi cậu ấy mượn điện thoại của tớ là ở căn tin. Lúc đó tớ sợ mất nên luôn giữ điện thoại bên mình, thế mà khi chiều tớ đến đòi lại, cậu ấy lại bảo bị mất trộm. Trong khi đó, tớ nhớ rất rõ trưa hôm đó cậu ở lại lớp dọn vệ sinh, không xuống căn tin ăn cơm.”
Giang Tuyết Lỵ gật đầu: “Đúng! Chính vì tớ không xuống nhà ăn nên mọi người mới bảo tớ đã lấy trộm điện thoại của cậu khi đang dọn dẹp vệ sinh một mình.”
Lớp trưởng ngồi xuống cạnh cô bạn: “Cậu thấy đấy, chuyện này có phải rất kỳ cục không? Thậm chí tớ còn nghi ngờ có ai đó cố tình vu oan cho cậu nữa.”
Nghe đến đây, Giang Tuyết Lỵ cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng. Lâm Chính Nhiên đứng ngoài cửa cũng nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Sau giờ thể dục, đến bữa trưa Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ không xuống nhà ăn.
Hai người ngồi ăn bánh mì trên bậc thang trước cửa lên sân thượng tòa nhà dạy học, dĩ nhiên cửa lên sân thượng đã bị khóa nên không thể lên được.
Giang Tuyết Lỵ nhìn dáng vẻ Lâm Chính Nhiên nhai bánh mì, nói: “Vậy chắc chắn là do bọn Khương Lâm bày trò rồi! Hôm trước tớ mới báo với giáo viên việc bọn họ dùng điện thoại trong giờ học, chắc bọn họ ghét tớ nên mới vu oan cho tớ như vậy.”
Lâm Chính Nhiên nhìn ra phía trước: “Có vẻ đúng thế. Nhưng cậu nghĩ tại sao bạn cùng bàn của cậu lại tố cáo cậu? Cho tới giờ chuyện này có vẻ chẳng liên quan gì tới cậu ấy.”
Giang Tuyết Lỵ chợt nghĩ tới điều gì đó, cắn từng miếng bánh mì nhỏ mà mặt đỏ ửng lên: “Thực ra... Cũng có liên quan. Nếu cố tìm thì tớ cũng có thể đoán được lý do cậu ấy vu oan cho tớ.”
“Ồ?”
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng: “Cậu thật sự không nhìn ra sao?”
Thấy Lâm Chính Nhiên vẫn ngơ ngác.
Giang Tuyết Lỵ liền nhìn hắn với ánh mắt như nhìn đồ ngốc, thì thầm: “Bạn cùng bàn của tớ thích cậu đó! Mỗi lần trong lớp bàn tán chuyện hai chúng ta là cặp đôi, cậu không thấy cậu ấy tỏ ra khó chịu sao? Còn hay lén nhìn cậu nữa!”
“Hả? Sao cậu biết Khương Lâm lén nhìn tôi?”
Giang Tuyết Lỵ bất lực: “Vì tớ với cậu ấy là bạn cùng bàn mà!”
“Bạn cùng bàn thì sao? Tôi cũng đâu có biết bạn cùng bàn của tôi ngày ngày nhìn ai.” Lâm Chính Nhiên nói như chuyện hiển nhiên.
Cô bé đỏ mặt, nhắm mắt cãi lại: “Đó là vì cậu không giống người bình thường thôi!”
Thực ra là vì bản thân Giang Tuyết Lỵ cũng thỉnh thoảng lén nhìn Lâm Chính Nhiên nên mới phát hiện ra bạn cùng bàn cũng làm vậy, nhưng chuyện này cô bé chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Mắng Lâm Chính Nhiên xong, Giang Tuyết Lỵ “hừ” một tiếng rồi tiếp tục gặm bánh mì: “Thôi bỏ đi, nói với đồ ngốc như cậu cũng bằng thừa. Vả lại tớ cũng chỉ nghi ngờ thôi, chưa chắc cậu ấy thật sự vì chuyện này mà tố cáo tớ.”
Lâm Chính Nhiên nhìn ra phía trước: “Sao cũng được, dù sao mấy ngày nay cậu cũng đi với tôi, tâm trạng lại tốt lên rõ rệt, những kẻ vu oan cho cậu chắc chắn sẽ hoảng sợ. Hai chúng ta bí mật theo dõi bọn vu oan đó, chắc chắn sẽ nghe được gì đó.”
“Ừm.”
Giang Tuyết Lỵ mở gói dưa muối cuối cùng, đưa cho Lâm Chính Nhiên, miệng nói không đúng với lòng: “Gói cuối cậu ăn đi, tớ không thích ăn dưa muối.”
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: “Không thích sao cậu còn ăn tới hai gói?”
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, giận dỗi đáp: “Cậu lo chuyện bao đồng! Đừng có tưởng bở là tớ đang quan tâm cậu! Cậu... Cậu đừng có suy nghĩ lung tung, tớ không có ý gì khác đâu.”
“Ờ, tôi cũng thật sự chẳng nghĩ gì đâu.”
Giang Tuyết Lỵ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi trước thái độ này của Lâm Chính Nhiên, giơ nắm đấm nhỏ lên dọa: “Đồ ngốc! Đại ngốc! Cậu cứ như vậy sau này lớn lên không có cô gái nào gả cho cậu đâu!”
“Nói như thể có thằng con trai nào dám lấy cậu ấy, suốt ngày ồn ào nhặng xị lên.”
“Cậu!” Cô bé không muốn nói tiếp nữa, càng nói càng sai, liền lẩm bẩm một mình: “Vậy… Vậy chúng ta đành kết thành một đôi với nhau vậy.”
“Hả?”
Giang Tuyết Lỵ muốn độn thổ, không ngờ lại thốt ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng bịt tai làm hành động bịt tai trộm chuông vì xấu hổ: “Chẳng nói gì cả!”
Vài ngày sau, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ cầm máy ghi âm lén theo dõi nhóm người kia. Quả nhiên sau một tuần đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của bọn họ, thu thập được chứng cứ quan trọng nhất của vụ án oan sai này, sự thật đã được làm sáng tỏ ngay trong ngày hôm đó.