Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Chương 30: Đội điều tra nhỏ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Thứ đó tớ phải mất rất lâu mới làm ra đấy!”

Cô bé chìa ngón út ra: “Móc ngoéo! Nói lời phải giữ lời!”

Lâm Chính Nhiên cảm thấy động tác này có vẻ như con gái nào cũng thích, cũng chìa tay ra: “Giao kèo thành công!”

Từ khoảnh khắc này, hai người chính thức trở thành tổ điều tra nhỏ.

Chỉ là cuộc sống thực tế không rối rắm như trong tiểu thuyết, mấy chuyện của bọn trẻ con trong mắt Lâm Chính Nhiên thì điều tra cũng khá dễ dàng.

Trước tiên hắn hỏi Giang Tuyết Lỵ gần đây có gây thù chuốc oán với ai không, tốt nhất là mấy chuyện mới xảy ra vài hôm.

Giang Tuyết Lỵ kể ra vài cái tên, rồi nói: “Thật ra ngay hôm trước khi lớp trưởng mất điện thoại, trong lớp mình có một bạn nữ cũng mang điện thoại đến, còn bị tớ méc giáo viên.”

Lâm Chính Nhiên nghe xong chỉ biết cạn lời, thầm nghĩ, chín phần là cô bé kia có dính líu rồi…

Sau đó, hắn bảo Giang Tuyết Lỵ giả vờ khóc trong lớp.

Giang Tuyết Lỵ liền hỏi vì sao phải làm vậy.

Lâm Chính Nhiên trả lời: “Cậu không nhận ra kể từ khi mọi người đều cho rằng cậu là kẻ trộm, lớp trưởng bị mất đồ lại chưa từng nói cậu một lời nào à? Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cậu, điều đó chứng tỏ lớp trưởng chột dạ. Thế nên cậu hãy tìm cơ hội, cố tình khóc trước mặt người ta, nói rằng cậu oan ức thế nào các kiểu, biết đâu lớp trưởng sẽ trực tiếp nói ra sự thật cũng không chừng.”

Giang Tuyết Lỵ cảm thấy Lâm Chính Nhiên đúng là thiên tài.

“Nhưng mà... Tớ phải khóc sao đây?”

Lâm Chính Nhiên gõ vào đầu cô bé một cái: “Cậu là con gái mà đến khóc cũng không biết à? Không được nữa thì dùng thuốc nhỏ mắt!”

Sau khi mua thuốc nhỏ mắt xong, Lâm Chính Nhiên nhỏ vào mắt cô bé, mà còn nhỏ hơi nhiều.

Giang Tuyết Lỵ nước mắt nước mũi đầy mặt, đấm Lâm Chính Nhiên một cái: “Cậu nhỏ nhiều quá rồi đó, chảy hết ra ngoài rồi!”

Lâm Chính Nhiên nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của cô bé mà bật cười: “Không nhiều đâu, vừa đủ đấy. Giờ lớp trưởng đang ở trong lớp dọn vệ sinh một mình, cậu mau vào đó khóc xem người ta phản ứng sao.”

Lớp trưởng trung thực đang quét dọn vệ sinh trong lớp.

Theo chỉ dẫn của Lâm Chính Nhiên, Giang Tuyết Lỵ vừa khóc vừa nghẹn ngào bước đến bàn học của mình.

Hành động này khiến lớp trưởng đang quét dọn giật mình, vội tránh sang một bên.

Giang Tuyết Lỵ gục mặt xuống bàn khóc một lúc, thấy lớp trưởng vẫn cúi đầu quét dọn không để ý đến, liền lấy tay lau nước mắt, lén nhìn ra cửa tìm Lâm Chính Nhiên đang trốn ngoài đó.

Ánh mắt như muốn nói: “Lớp trưởng không để ý đến tớ!”

Lâm Chính Nhiên chậc lưỡi, dùng ánh mắt ra hiệu: “Đồ ngốc! Đừng chỉ khóc không, thêm vài câu cho nghiêm trọng hơn, càng nghiêm trọng càng tốt!”

Giang Tuyết Lỵ gật đầu, lát sau bỗng oà lên khóc lớn: “Xin lỗi... Xin lỗi lớp trưởng! Tớ thật có lỗi với cậu!”

Lớp trưởng đang quét dọn nghe thấy Giang Tuyết Lỵ kêu mình, sợ hết hồn, lúng túng đứng phía sau nhìn cô.

Giang Tuyết Lỵ tiếp tục giọng nghẹn ngào: “Mọi người đều nói tớ trộm đồ của cậu, nhưng tớ thật sự không làm vậy... Hu hu... Tớ không biết chuyện gì xảy ra... Tớ định nghỉ học, sau này sẽ không đến trường nữa... Không được đi học, tớ sẽ không tìm được việc, chỉ có thể lang thang nhặt rác ăn qua ngày...”

Lâm Chính Nhiên đứng ngoài cửa: “...”

Mặc dù hơi quá, nhưng diễn xuất khá sinh động.

Giang Tuyết Lỵ vừa khóc vừa nói: “Sau này tớ chỉ có thể ăn táo thối người ta vứt đi, ăn cà chua mốc meo... Hu hu... Với cả mẹ tớ cũng không cần tớ nữa...”

“Bạn... Bạn Giang Tuyết Lỵ, cậu định nghỉ học thật sao?”

Lớp trưởng vốn là đứa trẻ tốt bụng nghe đến đây không thể chịu nổi, cảm thấy tình cảnh này quá đáng thương, cô bạn không đáng bị đối xử như vậy: “Đừng khóc nữa được không? Cậu lau nước mắt trước đi.”

Giang Tuyết Lỵ không ngờ lớp trưởng thật sự an ủi mình, liền khóc càng thảm thiết hơn: “Hu hu... Lớp trưởng, tớ biết cậu không tin tớ, nhưng tớ thật sự không lấy trộm điện thoại của cậu...”

Lớp trưởng cầm chổi đi đến trước mặt Giang Tuyết Lỵ, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bạn, đau lòng không nói nên lời: “Tớ tin cậu, tớ tin cậu mà!”

Giang Tuyết Lỵ khụt khịt mũi, mắt long lanh nhìn lớp trưởng, giọng nói ngắt quãng vì nghẹn ngào: “Thật không? Cậu thật sự tin tớ? Nhưng sao cậu lại tin tớ? Chẳng phải điện thoại được tìm thấy trong ngăn bàn của tớ sao?”

Lớp trưởng nhíu mày, biểu cảm như sắp không kìm được lời nói nữa. Giang Tuyết Lỵ thấy vậy liền nắm lấy tay cô bạn: “Lớp trưởng, có phải cậu biết bí ẩn gì đó phải không? Nói với tớ đi, tớ hứa sẽ không tiết lộ là cậu nói, xin cậu đó!”

Dưới sự dày vò của lương tâm, lớp trưởng quyết định chuộc lỗi. Cô bé đặt chổi xuống, bước ra cửa kiểm tra xem có ai khác không. Nhân lúc này, Lâm Chính Nhiên vội chạy đi nơi khác trốn.

May thay tiết này là thể dục nên mọi người đã xuống sân tập từ lâu, hầu như không ai quay lại lớp.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)