Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng đấm lên chăn: “Thật xấu hổ quá đi! Không hiểu nổi sao cậu ấy có thể nói ra mấy lời kiểu đó với con gái chứ! Mặt dày quá mức rồi!”
Giang Tuyết Lỵ tự lẩm bẩm: “Nghĩ đi nghĩ lại chắc chỉ có mình mới đồng ý thôi... Chứ mấy đứa con gái khác ai mà lớn lên lại chịu lấy cậu ấy, sinh con cho cậu ấy chứ.”
Tiếng chuông cửa vang lên, Giang Tuyết Lỵ bật dậy khỏi giường, xác nhận có người nhấn chuông mới vui vẻ bước xuống, nhanh chóng chỉnh lại quần áo và tóc tai, còn kiểm tra váy xếp ly sau mông có bị nhăn không, xác nhận không vấn đề gì mới chạy ra mở cửa: “Đến rồi! Đồ ngốc, cậu đến nhanh thật đấy? Tớ vừa mới thay đồ xong nè.”
Cô bé mở cửa ra, Lâm Chính Nhiên quen đường quen nẻo bước vào, ở cửa còn có sẵn một đôi dép nam, là dành riêng cho hắn.
Cảm giác như trở về nhà mình vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây