Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 99: Thịnh huống

Chương Trước Chương Tiếp

- Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư?

Triệu Cát cười ha ha, vỗ tay nói:

- Tên rất hay, đạo hiệu tốt! Đã là Quốc sư dẫn tiến, tất nhiên là có chỗ hơn người.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Bệ hạ có điều không biết đấy thôi, Chính Kinh tiểu đạo hữu, tuy tuổi còn trẻ, nhưng tinh thông Ngũ Hành Phương Thuật. Lúc trước bần đạo tính toán lâm viên Cấn Nhạc cho bệ hạ, nếu là người bình thường động thổ, ít nhất cũng phải bảy tám năm mới có thể xây xong. Có điều nếu có Chính Kinh tiểu đạo hữu tương trợ, chỉ cần ba ngày, có thể xây lên một tòa lâm viên hoàng gia lớn nhất thành Biện Lương.

- Lời ấy là thật ư?

Triệu Cát kích động đứng dậy, vừa rồi hắn chỉ là cảm thấy thú vị, hiện tại mới thật sự coi trọng.

Lý Ngư hơi khom người, cười nói:

- Trước mặt Thánh Quân, tiểu đạo không dám vọng ngôn.

Lúc trước Bạch Mao chê cười hắn, bản sự cả người chỉ có thể làm thổ mộc, lần này thật sự ứng nghiệm rồi.

Lý Ngư tràn đầy lòng tin, chỉ cần có Lâm Linh Tố tương trợ, mình sử dụng Thổ linh chi lực, Thủy linh chi lực, Mộc linh chi lực, chỉ là lâm viên thì không thành vấn đề.

Triệu Cát xoa tay, nói:

- Một khi đã như vậy, hiện tại bắt đầu luôn đi!

- Hiện tại?

Lý Ngư và Lâm Linh Tố giật nảy mình, Hoàng đế này ra bài quá không theo lộ số, quả thật là tâm huyết dâng trào, muốn làm gì thì làm.

Trong ánh mắt Lâm Linh Tố lộ ra vẻ dò hỏi, mí mắt Lý Ngư cụp xuống, gật đầu.

Lâm Linh Tố lập tức nói:

- Ba ngày sau, chúng ta cung thỉnh bệ hạ giá lâm!

Triệu Cát cười dài nói:

- Không cần không cần, cảnh tượng tiên gia đạo pháp thi thuật thế này, trẫm sao có thể bỏ qua. Người đâu, bày giá tới tây giao, trẫm muốn tận mắt thấy Cấn Nhạc xây thành.

Một đám cung nhân hành động đâu vào đấy, Hoàng đế thường xuyên tâm huyết dâng trào, bọn họ sớm đã quen phải tùy thời bày giá rồi.

Lý Ngư thở hắt ra một hơi, Lâm Linh Tố thấp giọng nói:

- Không cần khẩn trương, cứ tận lực mà làm.

Lý Ngư nhẹ nhàng gật đầu, theo hắn cùng tới tây giao.

Triệu Cát ngồi ở chỗ cao, quan sát một vùng thổ địa được khoanh lại ở phía dưới.

Quốc sư tiến cử một đạo sĩ, muốn trong vòng ba ngày, xây thành một tòa lâm viên lớn nhất Biện Lương cho bệ hạ, tin tức truyền ra, Biện Lương trên dưới đều bị thịnh sự này nhiễu loạn.

Loại kỳ văn dị sự này nếu có thể tận mắt nhìn thấy, chẳng phải là có thể bốc phét cả đời ư.

Người nghe tin chạy tới càng lúc càng nhiều, Triệu Cát nhìn đám người mênh mông, chẳng những không giận, ngược lại còn tâm tình rất tốt.

Hắn trời sinh thích náo nhiệt, thích trường hợp lớn, nếu thịnh sự này thật sự thành, đối với Hoàng đế như hắn mà nói, quả thực là rất có mặt mũi.

Lần trước Lâm Linh Tố trổ hết tài năng, bằng không dựng ra một tòa Nguyên Diệu Sơn, tuy đã truyền khắp lục triều, nhưng người thấy rất ít, một mực khiến Triệu Cát cảm thấy có chút tiếc nuối. Lần này ba ngày xây xong một Cấn Nhạc, vừa hay có thể bù đắp tiếc nuối này trong lòng hắn.

Cho nên khi cấm quân đang chuẩn bị xua đuổi bách tính, Triệu Cát hạ lệnh, cho phép bách tính cũng đến quan sát.

Có võ tướng quan quân, tuyên bố khẩu dụ của Thánh Thượng, ngăn cản cấm quân xua đuổi bách tính, thuận tiện phân phó thủ hạ duy trì trật tự.

Trong nhất thời tiếng hoan hô như nước, các bách tính hướng tới nghi trượng của Hoàng đế, hô to vạn tuế.

Sóng âm như dời núi lấp biển, chấn cho lỗ tai người vang ong ong, Triệu Cát lại càng vui vẻ hơn.

Hắn chỉ vào thái giám chung quanh, nói:

- Đón cả Hoàng hậu tới, Hoàng tử Đế cơ cũng đón luôn, cùng tham dự thịnh cử (hoạt động lớn).

Hoàng lệnh truyền ra, người trong thành Biện Lương đều đổ xô ra đường tranh nhau đến quan sát. Nam nha vội vàng phái ra đại bộ phận quan sai, tới duy trì trật tự. Người vừa nhiều sẽ ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi có một số tiểu thâu tiểu mạc (trộm vặt), còn có nhàn hán chuyên môn chen trong đám người giở trò, chiếm tiện nghi của nữ nhân.

May mà nơi này là ngoại ô, trống trải rộng rãi, cho nên không phát sinh giẫm đạp.

Lý Ngư nhìn biển người núi người này, khóe miệng nhếch lên, hỏi:

- Cung chủ, đây là có ý gì?

Lâm Linh Tố cười gượng nói:

- Bệ hạ này chính là thích phô trương.

Lý Ngư thích nhất là khiêm tốn náu mình, trốn trong chỗ tối nhìn người ta, mình bất hiển sơn bất lộ thủy mới là sở thích của hắn. Thậm chí là giết người xong, sau khi nghiền xương thành tro, còn không hiện thân, hiện tại lại lộ ra trước mắt mấy vạn người, khiến hắn cả người đều không thoải mái.

Hắn thậm chí rất muốn ôm quyền quay một vòng, hô to một tiếng,

- Các vị phụ lão, xem ta biểu diễn ba ngày một ngọn núi cho mọi người.

Lâm Linh Tố ở sau lưng hắn, nói:

- Lúc này không phải lúc giấu mình, cứ tận tình mà làm, tất cả đệ tử của Thần Tiêu Cung đều sẽ ở trong chỗ tối trợ giúp ngươi.

Lý Ngư thấp giọng nói:

- Gọi tới tất cả người đạo hạnh cao thâm trong đạo quán chung quanh, chúng ta ở phía trước chạy chọt cho đạo môn, bọn họ trốn trong thâm sơn tu luyện, nào có chuyện tốt như vậy.

Lâm Linh Tố mỉm cười một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý, hắn đi đến trước người Lý Ngư, hơi cúi đầu về phía chỗ Hoàng đế.

Triệu Cát mừng rỡ, nhìn xung quanh, nói:

- Bắt đầu đi, mau đi thông tri cho bách quan, toàn bộ đều đến, nói với Hồng Lư khanh, bảo hắn gọi tất cả sứ quan của Ngụy, Thục, Ngô, Đường, Minh, Nữ Trinh, Khiết Đan, Đảng Hạng, Triều Tiên, Nhật Bản đang ở Biện Lương tới.

Mấy nội thị lĩnh mệnh mà đi, một số quan viên đã sớm nghe tin tự tới, ghé vào bên cạnh Hoàng đế, vỗ mông ngựa không ngừng.

Lý Ngư nhìn đất trống trước mắt, cầm lấy bản vẽ bên cạnh, ngồi xuống một bồ đoàn màu vàng đỏ.

Trong bản vẽ, bộ dạng lâm viên được khắc vào trong đầu hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được Linh chi lực chung quanh.

Đột nhiên, mặt đất tự động, người vây xem đều bộc phát ra tiếng hoan hô.

Bùn đất tự động lưu chuyển trong không trung, dòng nước Biện Hà dường như có rồng hút chảy tới.

Một màn thần kỳ này khiến người ở đây trợn mắt há hốc mồm, tiếng hoan hô ngược lại nhỏ đi.

Triệu Cát kích động đứng dậy, hưng phấn nhìn một màn này.

Mà Lý Ngư, người khởi xướng tất cả này thầm tự giễu một câu ở trong lòng: Trương lão đầu, các vị tiền bối của Thái Bình Đạo, nhìn ta dùng Ngũ hành chi lực thế này, ngàn vạn lần đừng tức giận, ta cũng là thân bất do kỷ thôi.

Bùn đất tự động thành tường, dòng nước tự động trút vào, hỏa diễm gia cố chung quanh, tất cả đều giống như tự động vận chuyển, một màn kỳ diệu trong thiên địa này giống như sáng thế chi thần đang dùng quỷ phủ thần công, xây dựng lâm viên.

Có một số lão nhân, đã không nhịn được mà quỳ xuống lễ bái, mà Triệu Cát hưng phấn tới khoa chân múa tay, cùng các đại thần vỗ tay hoan nghênh khen ngợi.

Lý Ngư tính toán thời gian một chút, thầm thở dài trong lòng, tốc độ như vậy, là không thể hoàn công.

Hắn đành phải gia tốc vận chuyển, cái này có chút cật lực, không cần một ngày, có thể sức cùng lực kiệt.

Hy vọng bang thủ mà Lâm Linh Tố nói cũng có thể đúng lúc đúng chỗ.

Hiện tại Lý Ngư chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Lúc này ở Đại Tướng Quốc Tự cách đó không xa, một tăng nhân ngưng thần nhìn một màn này, trên mặt không có biểu tình.

Một tay hắn chuyển động tràng hạt ở trước ngực, miệng lẩm bẩm, chung quanh đều là cao tăng của Đại Tướng Quốc Tự.

Những cao tăng thường ngày thân phận hiển quý này, ở trước mặt tăng nhân đứng giữa, không dám phát ra một chút động tĩnh.

- Người đi giết hắn đâu rồi?

Chủ trì của Đại Tướng Quốc Tự Trí Chân nói:

- Đến nay vẫn chưa về, hơn phân nửa là gặp bất trắc rồi.

- Ba ngày sau còn muốn giết hắn là rất khó khăn, phải khiến người này trong vòng ba ngày chết ở đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)