Nguyên Diệu Sơn, đỉnh núi đã ở trong tầng mây.
Ra khỏi phòng đan, Lý Ngư vươn tay ra ưỡn ngực, thở ra trọc khí trong lồng ngực, nhìn về phía xa xa.
Nguyên Diệu Sơn, cao ngất trong mây, giống như Biện Lương phồn hoa phía dưới, tiên phàm cách biệt.
Kỳ thật hắn và Lâm Linh Tố ở đây, tính toán chuyện tục nhất, đây là Phật Đạo chi tranh sao, nói đến cùng vẫn là tranh đấu nhân gian.
Dọc theo đường nhỏ uốn lượn, đi được vài bước, liền nghe thấy thanh âm líu ríu, Lý Ngư cảm thấy có chút quen tai, đi qua nhìn một cái, ở giữa sườn núi, có một tiểu viện. Xung quanh quái thạch lởm chởm, bên trong có hai thiếu nữ đang nắm tay, ngồi cạnh nhau, giống như có chuyện nói mãi không hết.
Ở bên cạnh bọn họ, còn có một tiểu nê nhân, trên đầu đeo vòng hoa từ cành liễu biện thành, to bằng người thường, nâng cằm ngồi cạnh hai người.
- Phúc Kim?
Lý Ngư cũng có chút bất ngờ, không ngờ nàng ta vẫn ở Thần Tiêu Cung, đang ôn chuyện với Liên nhi, Lý Ngư còn tưởng rằng nàng ta đã trở lại trong cung rồi.
- Ơ, Lý Ngư ca ca.
Triệu Phúc Kim đứng dậy, cười cực kỳ đáng yêu.
- Ngươi luyện thế nào rồi, có ăn bơ làm biếng không?
Lý Ngư thuận miệng hỏi ra một câu rất giết phong cảnh.
Quả nhiên, Triệu Phúc Kim cau mũi, nói:
- Đương nhiên là luyện rất tốt, vừa thấy mặt đã hỏi cái này, chán chết đi được.
Lý Ngư sờ sờ mũi, cười gượng mấy tiếng,
- Truyền đạo truyền tới thành bệnh nghề nghiệp rồi.
- Đống bùn nhỏ, đánh hắn!
Triệu Phúc Kim cười hì hì nói.
Tiểu nê nhân lộn một cái trên mặt đất, vung quyền đầu nhảy lên đánh vào đầu gối Lý Ngư.
Lý Ngư cười ha ha vươn tay ra, xách nó lên, một cỗ linh lực bao bọc nê nhân, muốn thử xem đạo pháp của Triệu Phúc Kim tiến triển thế nào.
Đột nhiên, hắn cảm thấy lực lượng kháng cự mỏng manh, còn có một chút buồn bực.
Cảm xúc?
Nê nhân có tình tự?
Lý Ngư giật nảy mình, cả người nhảy về phía sau, lườm nê nhân,
- Yêu quái?
Lâm Linh Tố đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, vỗ vai hắn, nói:
- Ngươi cũng giật mình à?
- Cung chủ, đây là?
Lý Ngư đâu chỉ là giật mình, quả thực quả thực là suýt bị hù chết.
Nặn nê nhân có linh, trí đó là thần thông gì?
Đây là thủ đoạn của Nữ Oa trong truyền thuyết.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Ngươi chọn người cũng rất thật tinh mắt, Mậu Đức Đế Cơ thiên phú rất cao, sợ rằng đã không phải là kinh tài tuyệt diễm có thể hình dung.
Lý Ngư buông tiểu nê nhân, vật nhỏ này chạy về bên cạnh Triệu Phúc Kim, ủy khuất ôm mắt cá chân nàng ta.
Triệu Phúc Kim đau lòng cầm tiểu nê nhân lên, sờ sờ đầu nó.
- Đống bùn nhỏ ngoan, Lý Ngư ca ca đùa ngươi thôi.
Sự lý giải của Lý Ngư đối với Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, có thể nói là đệ nhất nhân đương thời, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, người nhỏ Ngũ hành chi lực ngưng tụ mà thành, có thể mở được linh trí.
Những nê nhân, mộc nhân, thủy nhân này nói trắng ra thì chỉ là một đoàn năng lượng. Có thể cho mở ra linh trí cho một đoàn năng lượng, mấu chốt là nàng ta vừa mới nhập đạo được mấy tháng, cái này không phải tu luyện mà có, mà chính là năng lực trời sinh, chỉ có điều được mình kích phát ra rồi.
Hắn nhìn về phía Triệu Phúc Kim, trong ánh mắt có thêm một chút cảm giác không nói nên lời, tiểu Đế Cơ đáng yêu đơn thuần này rốt cuộc là tồn tại gì.
Lâm Linh Tố kéo hắn, cười nói:
- Thái Bình Đạo là đạo môn phi thường, sẽ có được loại truyền nhân phi thường, cho nên ta đã tấu lên bệ hạ, muốn giữ Đế Cơ lại ở Nguyên Diệu Sơn, để tránh bị kẻ xấu làm hại.
- Đạo trưởng, ngươi đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
- Bất kể là như thế nào, nàng ta cũng là người trong đạo môn ta, ngươi sợ cái gì?
Lý Ngư lắc đầu, người này quá cố chấp, có điều mình cũng không có tư cách nói hắn. Lâm Linh Tố và mình xét đến cùng cũng là một loại người, hắn là vì sự hưng thịnh của đạo môn, mà mình, là vì một câu cuối cùng trong mười hai chữ chân ngôn đó: Được trường sinh.
Trường sinh.
Dụ hoặc đối với Lý Ngư là quá lớn, cho dù chỉ có một phần trăm vạn, một phần ức vạn cơ hội, cũng đáng để liều mạng đi tranh thủ.
Tam thiên đại đạo, không thể trường sinh, kết quả cũng đều là công dã tràng, như sương mai, như hoa hè, như một hồi mộng đẹp mà thôi.
Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, hắn đã có được ba quyển, con đường này nhìn qua vẫn rất rực rỡ.
Tiểu Kim Liên vội vàng đi tới, hỏi:
- Lý Ngư ca ca, chúng ta lúc nào thì về ngõ Lộc Nhi?
- Tạm thời không quay về.
Lý Ngư nói xong, thấy nàng có chút thất vọng, nói:
- Chúng ta có thể sẽ chuyển tới nhà mới.
- Để lại một căn phòng lớn cho ta!
Triệu Phúc Kim lớn tiếng nói,
Lý Ngư khẽ cười:
- Được.
Bất luận là thế nào, Phúc Kim cũng là người đáng tin cậy, chí chân chí thiện, có lẽ đây là do năng lực đặc thù của nàng ta.
Lâm Linh Tố nói khẽ:
- Đêm nay chúng ta quyết định một số chi tiết cuối cùng, ngày mai dẫn ngươi vào cung diện thánh.
Lý Ngư gật đầu, tiếp theo mình sẽ ra sân, ở thành Biện Lương ngư long hỗn tạp này, tuyên chiến với quái vật lớn giống Đại Tướng Quốc Tự.
Để có được Duệ Kim Quyết, hắn chỉ có thể gắng gượng mà lên.
Trên đường trường sinh, quả nhiên mỗi một bước đều là bụi gai khắp nơi, nghịch thiên mà làm, đã định trước là không thể quá thoải mái.
Rất nhanh, mặt trời hạ xuống, trăng sáng treo cao.
Tiểu Kim Liên và Triệu Phúc Kim gặp lại nhau, như hình với bóng, ở chung một chỗ, lúc này đã ôm nhau ngủ thiếp đi.
Trong đình nhỏ ở đỉnh Nguyên Diệu Sơn, Lý Ngư và Lâm Linh Tố ngồi đối diện nhau, trong Thần Tiêu Cung tám đệ tử phụ trách thủ vệ bên ngoài, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.
Tám đệ tử đều là nhân tài kiệt xuất của Đại Tống, lúc này ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy thỉnh thoảng lại tò mò nhìn xung quanh, bọn họ không biết người thanh niên này rốt cuộc là ai, không ngờ lại phô trương lớn như vậy.
Sư tôn chưa từng coi trọng một khách nhân nào đến thế này. Đáng tiếc sư tôn mở ra kết giới cách âm, bọn họ ở bên trong nói gì, một câu cũng không nghe được.
Hai người bọn họ cứ như vậy trong ánh mắt tò mò của đệ tử Thần Tiêu Cung, đàm luận cả một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, kết giới tản ra, Lâm Linh Tố dặn dò vài câu, bảo bọn họ canh giữ ở Nguyên Diệu Sơn, sắp tới đừng ra ngoài.
Sau khi các đệ tử lĩnh mệnh, Lâm Linh Tố dẫn theo Lý Ngư, phiêu nhiên xuống núi, vào cung diện thánh.
Lần này có đãi ngộ cách biệt một trời một vực với lần trước dùng thân phận lâm thời công vào cung, thị vệ ven đường đều hành lễ với bọn họ.
Lâm Linh Tố mấy năm nay ở Biện Lương, thanh uy đang lớn, thánh quyến cũng đang mạnh. Nhưng hắn lại hiểu rõ tính tình của Triệu Cát, vị Hoàng đế này, trong nói cười bất kể có nói gì, cũng có một loại mùi vị thời ơ, giống như bất kỳ điều gì cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn lâu dài, có được niềm vui của hắn dài lâu.
Cho nên Lâm Linh Tố mới vội vã muốn lật đổ Đại Tướng Quốc Tự vào lúc này. Hoa nở thì phải tàn, ai biết được ngày nào thì thánh quyến của Hoàng đế sẽ không còn nữa.
Trên điện Đại Khánh, Lâm Linh Tố và Lý Ngư hai tay đặt trước bụng, đứng nghiêm trên điện. Trên điện có cung nga, thái giám, đều đứng trang nghiêm bất động.
Đây là lần thứ hai Lý Ngư vào cung, nhưng tới gần Hoàng đế như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
Hắn không nhịn được nhìn chung quanh, cột rồng cuốn ở bên cạnh chạm trỗ tuyệt đẹp, những cung nga thái giám đó ai nấy đều không nhịn được mà liếc về phía bên Quốc sư, trong mắt tràn ngập sùng kính.
Lý Ngư không được coi trọng lặng lẽ xê dịch bước chân, tới gần cột đình hơn một chút, quan sát kỹ. Tranh trên cột chính là chuyện lục hùng đồ long cùng chia thiên hạ không ai không biết, không hiểu không hiểu.
Chuyện này khiến Đại Hán từng vô cùng cường thịnh ầm ầm ngã xuống, đặt nền móng cho cục diện lục triều cùng tồn tại, Lý Ngư không biết đã nghe qua bao nhiêu phiên bản, mỗi một cái đều đại đồng tiểu dị.
Lâm Linh Tố đứng ở bên cạnh, dưới chân bất đinh bất bát, tay trái ôm nhật nguyệt, tay phải ôm càn khôn, sử ra tư thế thổ nạp tùy tính của đạo gia, hai mắt nửa nhắm nửa mở, đứng tại chỗ nhập định. Lâm Linh Tố xuất thân không tốt, từng làm thư đồng của Tô Thức, hắn có thể có địa vị và đạo hạnh hiện tại, là không thoát khỏi sự chăm chỉ và thiên phú của hắn.
- Thánh Nhân giá lâm!
Sau một tiếng hô, ô tán trùng trùng, tùy tùng như mây, một đoàn cung nga thái giám vây quanh Tống Chủ Triệu Cát đi ra.
Triệu Cát năm nay hơn bốn mươi tuổi, chính là tuổi xuân thu đang vượng, thần thái khí độ, thanh tao lịch sự. Hắn đội phác đầu ô sa mà Đại Tống Hoàng đế chuyên đội, một thân áo đỏ, tay áo tung bay, nhìn như người trong thần tiên.
- Nguyên Diệu Tiên Sinh, đứng bên cạnh là ai thế?
Sau khi hắn nhìn thấy Lâm Linh Tố, trên mặt mày tràn đầy vẻ vui mừng, không thể giấu được, cao giọng hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, đây là Chưởng giáo của Chính Kinh Đạo Môn, Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư.
- Tiểu đạo Lý Ngư, bái kiến Đạo Quân Hoàng đế.