Lâm Linh Tố nhướng mày, xoay người nhìn Lý Ngư, nói:
- Những người ngươi nói, chỉ là những tiểu nhân tầm thường, sao có thể giúp chúng ta một tay.
Bọn họ là tiểu nhân tầm thường?
Lý Ngư cười nói:
- Những người này, có thể nắm giữ triều chính của một quốc gia phồn hoa nhất lục triều, bọn họ có thể chi phối Hoàng đế.
Lâm Linh Tố lâm vào trầm mặc, nhắm mắt lại suy tư, tiểu tử trước mắt này nói rất có đạo lý.
Trong lục triều, hoàng quyền là rất nặng, bất kể là ở một quốc gia nào, bọn họ đều nắm giữ ngàn vạn sinh dân.
Mà thần phật coi trọng nhất, chính là Tín ngưỡng chi lực của sinh dân, bọn họ vì cái này, tranh đấu mới gọi là ngươi chết ta sống.
Nhân Hoàng chia ra làm sáu, tiên phật đầy trời ngồi yên mặc kệ, thậm chí là lửa cháy đổ thêm dầu, mục đích trong đó cũng rất đáng để người ta hoài nghi.
Đế quốc Đại Hán, cường thịnh nhất thời, ngoài mặt thì chết vì Thái Bình Đạo, nhưng trong đây ẩn chứa bao nhiêu đấu đá, tính toán âm mưu thì không biết được.
- Mấy người này, không có thù hận với Đại Tướng Quốc Tự, bọn họ thật sự sẽ kết minh với chúng ta sao?
Lý Ngư cười ha ha,
- Quan trường, nhất là quan trường Đại Tống, nào có thuyết ân oán. Cho dù Đại Tướng Quốc Tự đã cứu mạng cha ruột của Thái Kinh hắn, chỉ cần lợi ích đủ lớn, cũng có thể khiến hắn không chút do dự chọc cho Đại Tướng Quốc Tự một đao.
- Vạn nhất Đại Tướng Quốc Tự cũng cấu kết với bọn họ...
Lý Ngư vỗ tay một cái, nói:
- Cung chủ của ta, ngươi vẫn chưa nghĩ thông thôi, Đại Tướng Quốc Tự dựa vào cái gì mà lôi kéo bọn họ? Chèn ép Thần Tiêu Cung, để lừa ngốc một nhà độc đại, đối với bọn họ có chỗ tốt gì. Nhưng chúng ta liên thủ đánh hạ Đại Tướng Quốc Tự, vậy thì khác, ai cũng biết đến lúc đó sẽ có tài phú không thể tính hết.
- Nếu kiếm được tiền, bọn họ có thể gia quan tiến tước, có thể được sủng ái phát tài, bệ hạ cũng sẽ mặt rồng vui vẻ, đây là tam thắng. Kể ra, lợi ích chúng ta có được là ít nhất, đây là chúng ta giúp bọn họ, chứ không phải bảo bọn họ đến giúp chúng ta. Với thân phận địa vị ngày nay của Cung chủ, chỉ cần ngươi dẫn đầu, bọn Thái Kinh ngược lại còn xin chúng ta đi lật đổ Đại Tướng Quốc Tự ý chứ.
Lâm Linh Tố đứng dậy, xem ra đã có chút kích động, vết sẹo ở mi tâm theo trán hắn run run qua lại, trong lòng nhìn một cái liền biết chính là đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
- Được! Chuyện này do ngươi đi làm.
- Ta á?
Lý Ngư sững sờ, hắn chỉ muốn làm một quân sư quạt mo, chuyện xông pha đánh nhau, hắn chưa từng nghĩ tới.
Lý Ngư cười gượng một tiếng,
- Thần Tiêu Cung nhân tài đông đúc, sao tới phiên ta xuất thủ.
- Đệ tử của Thần Tiêu Cung, chỉ biết dốc lòng tu luyện, đối với việc này bọn họ căn bản là không được. Tiểu tử ngươi vô cùng gian xảo, khẳng định là một nhân tài chơi âm mưu, ta không nhìn lầm ngươi đâu.
Lý Ngư trầm ngâm nửa ngày, trong lòng thầm nghĩ, vì Duệ Kim Quyết, lão tử liều mạng.
- Muốn ta đi làm cũng không phải không được, nhưng phải cho ta một thân phận, để ta có thể có tư cách ngồi xuống cùng bàn với bọn họ.
Lâm Linh Tố trên điểm này thì vô cùng hào phóng, cười bảo:
- Ngươi muốn cái gì? Cho dù ngươi muốn thay ta, trở thành Quốc sư, ta cũng có thể tự mình đi trước mặt bệ hạ mà nói.
Lý Ngư gượng cười, nói:
- Quốc sư thì thôi đi, Chính Kinh Môn của ta sắp long trọng khai tông lập phái, sau đó để bệ hạ thừa nhận, như vậy kẻ địch sẽ có một tầng dắn đo, khi đám lừa ngốc muốn ám sát ta, sẽ phải nghĩ tới hậu quả chọc giận bệ hạ. Sau đó ta muốn cao thủ của Thần Tiêu Cung, ở bên cạnh bảo hộ ta mới được, bằng không ta ngủ cũng không ngon.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Ta tưởng là chuyện gì, cái này thì đơn giản!
Hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái, gọi:
- Khả Khanh, ra đây.
- Sư phó, gọi Khanh Khanh à?
Theo thanh âm dịu dàng như chim hoàng oanh truyền đến, một thiếu nữ mặc lụa mỏng màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Lý Ngư.
Thiếu nữ dáng người thon thả, mắt sáng răng trắng, miệng anh đào nhỏ nhắn, lụa mỏng trên người không che được hai bọc nhỏ trước ngực nhô lên, làn da trắng nõn mềm mại, lông mày hơi nhíu lại, mặt điềm đạm đáng yêu.
Lâm Linh Tố chỉ vào thiếu nữ, nói với Lý Ngư:
- Năm đó ta du lịch đến Ly Hận Hải, ở trên một đảo nhỏ phát hiện một gốc hoa tình. Khi đó nàng ta vừa hóa hình, nhẹ nhàng bồng bềnh như cát như khói, chưa mở ra linh trí. Ta dẫn nàng ta về, dạy nàng ta tu luyện đạo pháp, hiện giờ đã là tinh quái linh lực không tầm thường. Chỉ cần ngươi dẫn nàng ta theo bên cạnh, có thể giúp Thanh Mộc Quyết của ngươi lớn mạnh vượt bậc.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, thầm nghĩ hắn có Phong Nguyệt Bảo Giám, mà Hồng Lâu Lý Bảo Ngọc vào Phong Nguyệt Bảo Giám, chính là gặp phải Tần Khả Khanh, hoặc là nói một người có bộ dạng giống hệt Tần Khả Khanh.
Trong đây tất nhiên là có liên hệ gì đó, cho nên Tần Khả Khanh ở Thần Tiêu Cung cũng không có gì là lạ.
Lâm Linh Tố quay đầu cười nói:
- Khả Khanh, tư chất của ngươi rất tốt, sau này theo hắn, phải nghe lời Lý Ngư. Hắn tu Thanh Mộc Quyết, nếu trên đời còn có ai có thể giúp ngươi tu thành đại đạo, vậy chỉ có người này.
Tần Khả Khanh cúi đầu, nói:
- Bái kiến Lý Ngư công tử.
Lâm Linh Tố ho khẽ một tiếng, nói với Lý Ngư:
- Ngươi cũng có thể dạy nàng ta Thanh Mộc Quyết.
- Thanh Mộc Quyết?
Lý Ngư ngây ra một thoáng, vậy không phải là song tu với nàng ta à? Một đôi tặc nhãn của hắn nhìn Tần Khả Khanh, tươi như đào chín, lúm đồng tiền như hoa, lại nghĩ tới bên trong còn có một Cảnh Huyễn tiên tử, sau này tu tập Thanh Mộc Quyết, phải nỗ lực gấp đôi rồi, nghĩ thôi cũng thấy mệt.
- Ha ha, đừng khách khí.
Lý Ngư nhìn Lâm Linh Tố, người sau cười bảo:
- Khanh Khanh là tinh quái hệ mộc, ngươi chỉ cần đặt nàng ta vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, sẽ rất có lợi cho nàng ta.
Lý Ngư lấy ra Phong Nguyệt Bảo Giám, Tần Khả Khanh hiển nhiên là nhận ra thứ này, ánh mắt lộ ra một chút vui mừng, cúi đầu hóa thành hơi nước, chui vào.
Xem ra trước kia nàng ta chính là ở bên trong, Lý Ngư lập tức nhớ tới Cảnh Huyễn tiên tử, kể ra đã lâu rồi không đi tu luyện Thanh Mộc Quyết.
Lý Ngư buộc lại Phong Nguyệt Bảo Giám vào bên hông, hỏi:
- Ta vì đạo môn mà vào sinh ra tử, chỉ dựa vào tiểu yêu này mà muốn đuổi ta đi á?
Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, nói:
- Ngươi đúng là lòng tham không đáy, tưởng ta không biết gì à? Thanh Mộc Quyết của ngươi am hiểu nhất là thân ngoại hóa thân, có Khanh Khanh tương trợ, hóa thân càng dễ dàng, ngươi thường ngày dùng thân giả ra ngoài, chân thân thì trốn đi tu luyện, ai có thể giết được ngươi?
Át chủ bài Lý Ngư giấu bị hắn nhìn thấu, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên, cười gượng nói:
- Ít nhất cũng phải cho thêm một đả thủ chứ.
- Trước khi lật đổ được Đại Tướng Quốc Tự, ngươi đều ở Biện Lương, đánh nhau không cần ngươi xuất thủ. Chờ làm xong chuyện, chúng ta phân chia Đại Tướng Quốc Tự, ngươi muốn cái gì mà không có?
Lý Ngư có đôi khi đúng là rất hoài nghi những con lừa ngốc sao lại chọc tới Lâm Linh Tố, hắn vì lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, có thể nói là vô cùng nhọc lòng. Với đạo hạnh và tư chất của hắn, nếu giành những tinh lực này để tu luyện, nói không chừng cũng có hi vọng thăng tiên.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đại Tướng Quốc Tự tích góp ngàn năm, nội tình hùng hậu, nếu thật sự lật đổ được nó, vậy đúng là ăn đến no nê.
Hai người nhìn nhau, nghiêng đầu, đột nhiên đồng thời bật cười.