Sau khi chạy như điên một ngày một đêm, Lý Ngư cuối cùng cũng về tới Biện Lương.
Tường thành to lớn cao ngất trước mắt, Lý Ngư không ngờ sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết.
Ít nhất, ở đây, cũng có người có thể bảo vệ mình.
Hắn rất muốn lập tức đi lên Thần Tiêu Cung, cầm tay Lâm Linh Tố nói với hắn một câu:
- Thu tay lại đi Lâm tử, bên ngoài toàn là con lừa ngốc.
Hai người một ngựa, qua cửa thành, thành Biện Lương phồn hoa nhất lục triều, xuất hiện trước mắt bọn họ, sau khi vào thành, không nhìn thấy phòng đất nhà tranh thông thường như bên ngoài, hai bên đường chữ thập đều là phòng ốc cao hai ba tầng chỗ nào cũng có.
Dưới tịch dương, cả tòa thành thị đều đắm chìm trong ánh chiều tà màu cam nhạt, giống như phủ lên một lớp áo vàng cho Biện Lương, hoa lệ giống như mộng ảo.
Thần Tiêu Cung cách tường thành còn có hơn chục dặm, ở trên Nguyên Diệu Sơn trong thành.
Trong Thành Biện Lương, vốn không có tòa núi cao ngất trong mây này, Lâm Linh Tố có một lần nói chuyện phiếm với Tống Chủ, chỉ vào lâm viên hoàng gia, nói:
- Bệ hạ, nơi này có một ngọn núi.
Triệu Cát cười ha ha, nói:
- Nơi này đất bằng phẳng, lấy đâu ra núi.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Bần đạo cả gan muốn đánh cuộc với bệ hạ một phen. Nếu nơi này có núi, bệ hạ ban núi này cho bần đạo nhé?
Triệu Cát cũng muốn thấy thủ đoạn của hắn, liền cao hứng đáp ứng. Lâm Linh Tố vung tay lên, một pháp bảo từ trong tay áo hắn bay ra, bồng bềnh trong không trung chậm rãi hạ xuống, pháp bảo đó không ngừng biến to, cuối cùng thật sự hóa thành một ngọn núi.
Triệu Cát nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lập tức ban núi này cho Lâm Linh Tố, đồng thời tự mình đặt tên là Nguyên Diệu Sơn. Đồng thời ban thưởng cho Lâm Linh Tố danh hào Thông Chân Đạt Linh Tiên Sinh, cộng thêm danh hào Nguyên Diệu Tiên Sinh, Kim Môn Vũ Khách, gọi là Quốc sư.
Nguyên Diệu Sơn không lớn, nhưng được cái hiểm, núi cao rừng rậm nối liền, lại có sương mù quanh năm không tiêu tán, bao phủ đỉnh núi.
Lý Ngư cưỡi ngựa đi tới chân núi, sau khi Phan Kim Liên xuống ngựa, ra sức xoa mông.
Phóng ngựa chạy như điên lâu như vậy, nàng ta đã xóc nảy tới xương cốt sắp rụng rời, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đó lại vươn đầu lưỡi, ngựa báu thần tuấn cũng lộ ra biểu cảm mệt như lừa.
- Người tới là ai?
Chỗ Sơn môn truyền đến một tiếng quát khẽ trong trẻo.
Lý Ngư ôm quyền nói:
- Ta chính là Chính Kinh Đạo Nhân, có chuyện quan trọng muốn gặp Quốc sư, ngươi mau đi bẩm báo.
- Chính Kinh Đạo Nhân? Sao chưa nghe nói tới?
Trong sơn môn một đệ tử Thần Tiêu Cung đi ra, mặc mũ áo màu trắng, mắt hạnh má đào, mày liễu cong cong, khóe miệng có một nốt ruồi phong lưu, thì ra là nữ tu.
Lý Ngư đến nơi này, cũng không sốt ruột, đám lừa ngốc có hung tới mấy cũng không thể giết lên Thần Tiêu Cung. Hắn cười khẽ nói:
- Ta rất quen thuộc với Quốc sư, ngươi mau đi bẩm báo là được.
Nữ tu nhìn hắn một cái với vẻ hoài nghi, phát hiện Lý Ngư rất bình tĩnh, chắp tay sau lưng mà đứng, vô cùng tự tin.
Đành chịu thôi, kinh lịch hàng năm bán Hộ Thân Phù đoán mệnh, khiến hắn am hiểu nhất là ra vẻ phong phạm cao nhân tiên phong đạo cốt.
Cao nhân thực sự không có phong phạm nhiều nhất chỉ là bị người ta ở sau lưng chỉ trỏ dè bỉu vài câu, mà loại phương sĩ như hắn mà không có phong phạm thì vốn không có cơm ăn.
Cho nên có đôi khi, Lý Ngư còn có phong thái xuất chúng hơn cả cao nhân đắc đạo.
Nữ tu thấy hắn tự tin như vậy, tuy vẫn có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám làm lỡ chính sự.
Nàng ta cúi đầu nói:
- Đã là người quen biết của ân sư, tiền bối xin chờ một lát.
Nàng ta vừa dứt lời, một cơn gió nổi lên, cuốn Lý Ngư đưa đến trên núi.
Nữ tu vỗ ngực, lộ ra thần sắc may mắn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Thì ra thật sự quen ân sư, may mà không vô lễ...
Nàng ta quay đầu nhìn Tiểu Kim Liên, đã là bằng hữu của sư phụ mang đến, vậy khẳng định cũng không thể chậm trễ, nữ tu cười dài đi lên hỏi:
- Tiểu muội muội, đến sơn môn ngồi chút nhé?
Tiểu Kim Liên tươi cười, hỏi:
- Tỷ tỷ, Triệu Phúc Kim ở đâu?
- Ngươi biết Phúc Kim à?
- Ừ.
- Vậy được rồi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta.
...
- Sao ngươi lại trở lại?
Lý Ngư chóng mắt ngất ngây, chung quanh, đây là một phòng đan, xà nhà cao tới thái quá, ánh mắt không tốt còn không nhìn thấy được nóc nhà.
Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, một lò đan to lớn đặt ở trung tâm, xung quanh là từng bồ đoàn màu vàng đỏ.
Lâm Linh Tố ngồi trên một bồ đoàn, mặc đạo bào, trên tay áo gác một cây phất trần.
- Cung chủ, đại sự không ổn rồi, những con lừa ngốc đó đã tiên hạ thủ vi cường.
Lý Ngư thêm mắm thêm muối, nói lại chuyện ở mếu sơn thần, Lâm Linh Tố trầm mặc nửa ngày, trở nên trầm tư.
- Bọn họ ngay cả Tả Từ cũng muốn đuổi giết, chẳng lẽ Tả Từ cũng là minh hữu của chúng ta?
Lâm Linh Tố hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói:
- Lão già Tả Từ đó, năm lần bảy lượt tới Nguyên Diệu Sơn, trộm lò đan của ta, may mà ta mắt tinh. Hắn không bị đám lừa ngốc đó bắt được là tốt nhất, ta sớm muộn gì cũng sẽ thu thập hắn.
Lý Ngư ngồi trên bồ đoàn, mông cũng có chút đau đau, hai tay chống xuống đất, nói:
- Cung chủ, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, đám lừa ngốc thế lực lớn, hay là bỏ qua một số ân oán nhỏ không đáng nhắc tới đi, chúng ta phải đoàn kết tất cả bằng hữu lại mới được.
Lâm Linh Tố nói với vẻ khinh thường:
- Tả Từ có gì mà đoàn kết, người này... Nhân phẩm... Nói như thế nào nhỉ, nếu thực sự đánh nhau, hắn tuyệt đối sẽ chạy đầu tiên. Hơn nữa người này năm xưa lăn lộn với con hồ ly đó, trộm cắp lừa gạt, cừu nhân quá nhiều, quả thực là đếm không hết, kết minh với hắn có trăm hại mà không có không một lợi.
Lâm Linh Tố thở ra một ngụm trọc khí, đứng dậy, châm một cây hương trước tượng thần Tam Thanh,
- Bọn họ sẽ không xuất thủ một cách vô cớ, lần này giết Tả Từ, chắc là vì hắn thành tiên. Mà ngươi. . . Tám thành là ngươi thu phục sát tinh quá xuất sắc, chọc giận người sau lưng Đại Tướng Quốc Tự.
- Cung chủ, đừng lừa người như vậy, thì ra hậu trường của sát tinh lớn tới thế. Đại Tướng Quốc Tự giết ta cũng chẳng khác gì bóp chết một con kiến, ta chọc chỗ dựa của Đại Tướng Quốc Tự, còn có đường sống sao?
Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, cười nói:
- Đừng tự coi nhẹ mình, ngươi xem Đại Tướng Quốc Tự phái người giết ngươi, còn không phải là ngươi vẫn sống sờ sờ à.
- Cung chủ, đừng đùa ta, nói chung ta quyết định, trốn trong Thần Tiêu Cung này của ngươi, không ra ngoài nữa, ngươi cho ta cơm ăn.
Lâm Linh Tố bùi ngùi thở dài,
- Ta vốn tưởng rằng, nói Đại Tướng Quốc Tự có cấu kết với Minh Giáo, bệ hạ sẽ hạ sát thủ, ai ngờ hắn chỉ cười ha ha.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, tiến lên nói:
- Cung chủ, ai cũng biết ngươi bất hòa với Phật giáo, tự ngươi chạy tới nói những lời này, không phải rõ ràng là Phật Đạo chi tranh sao.
Tuy tu vi của Lâm Linh Tố này cao, nhưng hắn quá không hiểu quan trường, Lý Ngư hậm hực nói:
- Tranh đấu quan trường, sao có thể dựa theo quy củ, thế không phải là khiến người ta nhìn thấy quá rõ ràng à, ngươi tính sai một bước rồi.
- Vậy ngươi cảm thấy nên làm gì?
Lý Ngư hạ thấp giọng, nói:
- Đầu tiên, chúng ta phải quảng kết minh hữu, minh hữu của chúng ta chưa chắc đã là phải có cừu oán với Phật môn, chỉ cần có thể chia một chén canh, ta tin có rất nhiều người sẽ nguyện ý tham dự.
- Thứ hai, chúng ta phải tìm kế. Gán tội danh tất nhiên quan trọng, nhưng đầu tiên chúng ta phải biết rõ, bệ hạ muốn cái gì. Hắn sẽ không vì Phật Đạo chi tranh mà ra tay đánh nhau, bởi vì dù sao cũng là tâm thuật quân vương, mỗi nơi đều phải làm được cân bằng. Chúng ta đừng nói Đại Tướng Quốc Tự có hành động tội ác gì, mà là toàn lực phát động minh hữu, khiến bọn họ cùng thượng thư, nói rõ với bệ hạ, Đại Tướng Quốc Tự giàu có cỡ nào.
- Lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, có tiền xây lầu cao, có tiền luyện tiên đan, có tiền tổ chức đại hội lục triều đá cầu, có tiền thì có cảnh thái bình giả tạo, có tiền mua chuộc Đông Ngô tiễu trừ Phương Tịch, có tiền mua chuộc Liêu Kim không nam hạ, có tiền cung cấp cho bệ hạ sống phóng túng.
- Như vậy, bệ hạ có thể không động lòng sao? Thất phu vô tội hoài bích có tội, huống chi Đại Tướng Quốc Tự đã không chỉ là hoài bích, tài phú của bọn họ đã đến mức kinh thế hãi tục. Trước kia không thể chia thì thôi, có cơ hội chia một chút, ai mà không đỏ mắt? Đến lúc đó, không cần gán tội danh gì, tùy tiện là không có tóc cũng có thể khiến bệ hạ hạ chỉ, điều tra Đại Tướng Quốc Tự!
Lâm Linh Tố nghe mà mắt sáng rực, hỏi:
- Như vậy ai là minh hữu của chúng ta?
- Tất nhiên là quyền quý trong triều, đám người Cao Cầu, Thái Kinh, Đồng Quán, Lương Sư Thành.