Lý Ngư theo Trương lão đạo học nghệ, hiện giờ tinh thông mấy chục loại khẩu quyết, phần lớn là dùng để đuổi quỷ siêu độ, đuổi tà tránh tai, cũng không có lực sát thương.
Thực sự hữu dụng để đối địch, chính là Ngũ Hành Phương Thuật, nhất là thủy, thổ, mộc.
Ba môn này thăng cấp rồi, là nghi trượng lớn nhất để Lý Ngư có thể gặp dữ hóa lành. Từ khi Trương lão đạo chết, mình rời núi tìm kiếm đồ đệ thay hắn tới nay, hắn một mực gặp phải các loại tranh đấu lớn nhỏ.
Mỗi lần, Lý Ngư cơ hồ đều lựa chọn đơn đả độc đấu, khi giết Cao Liêm, hắn ngay cả bang thủ lợi hại như Đại Kiều cũng không dẫn theo.
Bởi vì hắn rất tự tin với phương thuật của bản thân, thuật pháp có cao có thấp, nhưng cho dù là cùng một thuật pháp, cũng phải xem phương pháp và kỹ xảo của người sử dụng.
Cho nên Tả Từ chạy, Lý Ngư không lo lắng, ngược lại có chút thoải mái, bởi vì nếu Tả Từ xuất thủ, rất có khả năng sẽ dẫn tới con lừa ngốc lợi hại hơn.
Dưới tổ sập không có trứng lành, cho dù Tả Từ có thể chạy được, mình và Kim Liên cũng chắc chắn sẽ phải chết.
Đối mặt với một thân chuông vàng của lão hòa thượng, ngón cái ngón trỏ của Lý Ngư quấn vào nhau, thủ thế chỉnh thể tự nhiên rủ xuống.
Thế mưa đầy trời tập trung về phía hắn, giống như một thác nước.
Lão hòa thượng trợn mắt nhìn, quanh người trên dưới tỏa ra kim quang thản nhiên, trong tay run lên, trượng được bọc lại vỡ ra, là một cây Kim Cương Xử.
- Hàng yêu phục ma là chức trách của đệ tử Phật môn ta, hôm nay nếu ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, dẫn ngươi về Đại Tướng Quốc Tự, nhận sự độ hóa của chủ trì, hứa cho ngươi tuổi già tỉnh ngộ trong chùa.
Lý Ngư tâm vô bàng vụ, ngón tay biến ảo, trong phút chốc chung quanh giống như rơi vào hầm băng.
Bùm !
Băng thứ to lớn, từ trên trời hạ xuống, đánh vào trên người lão hòa thượng.
Dưới chân hắn như lún vào trong bùn, nhưng thân thể lại lù lù bất động, kim quang cả người càng tăng lên.
Băng thứ vỡ vụn, phân tán đầy đất, hóa thành hơi nước.
Hai nê nhân từ trong nước đi, cuốn lấy mắt cá chân hắn, kéo thân thể của lão hòa thượng vào trong bùn đất. Trên mặt nê nhân toàn là biểu cảm sử ra hết sức bình sinh, đã ôm lấy là không buông tay, thậm chí còn có tiếng thở dốc.
Lão hòa thượng gầm lên một tiếng, Kim Cương Xử tung bay trên dưới, hai nê nhân lập tức bị đánh tan.
Hắn hoạt động bước chân, muốn tiến lên dùng Kim Cương Xử kích sát Lý Ngư, lại phát hiện mình giống như rơi vào trong vũng bùn, đi mỗi một bước đều khó khăn vạn phần.
Hai sợi dây leo múa qua lại trong mưa to, quật tới lão hòa thượng. Hai sợi dây leo cả người mọc đầy gai liễu, ở dưới cùng còn có một cái miệng rộng, bên trong đều là chất nhầy.
Lão hòa thượng không ngăn cản dây leo, để mặc chúng quật lên trên người mình, phát ra tiếng vang nặng nề, giống như quất lên đại chung. Gai của đây leo đều bị bẻ gẫy, trên người lão hòa thượng ngay cả một điểm đỏ cũng không lưu lại.
- Chỉ là chút tài mọn, cũng vọng tưởng phá kim thân của ta!
Hắn tế ra Kim Cương Xử, ném lên trời, Kim Cương Xử vắt ngang trong không trung, chậm rãi xoay tròn. Một vòng Phạn văn xuất hiện trên vầng sáng, giống như trong mưa to có thêm một mặt trời.
Kim Cương Xử cứ xoay tròn một vòng, sẽ thấy dưới xử xuất hiện một chữ "Vạn" màu vàng, nện xuống đầu Lý Ngư.
Lý Ngư vội vàng tránh né, nhưng chữ Vạn này giống như có mắt, chuyên môn đuổi theo Lý Ngư mà đập.
Có thêm hai Lý Ngư, tốc độ của người thứ ba nhanh hơn, trong tay hắn khẽ động, một chiếc đằng thuẫn xuất hiện trong tay, giơ lên ngăn cản chữ "Vạn" kế tiếp.
Lão hòa thượng cười lạnh một tiếng, chắp tay trước ngực, nhắm mắt ngâm tụng.
Chữ "Vạn" kim quang lấp lánh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều, nện xuống đầu, đè cả Lý Ngư và thuẫn bài ở phía dưới.
Lý Ngư giãy dụa ra, đùi phải bị đập thành thịt nát, biểu cảm hoảng sợ dữ tợn, giãy dụa muốn chạy ra xa.
Lão hòa thượng không chút lưu tình, tiếp tục ngâm tụng, triệt để đập hắn thành thịt nát.
Mưa to tiếp tục trút xuống, nhưng hơi nước lại tản đi một chút, dây leo chung quanh cũng dần dần biến mất, hóa thành một đạo lục quang, về tới cự mộc trong rừng.
Lão hòa thượng thở hắt ra một hơi, thu hồi Kim Cương Xử, quang mang trên người chậm rãi tản đi.
Hắn vừa định bước về phía trước, đột nhiên, hai mắt lộ ra vẻ bất khả tư nghị.
Ở ngực hắn xuất hiện từng điểm đỏ nhỏ, càng lúc càng nhiều, cuối cùng phốc một tiếng, từ cổ hắn trở xuống, toàn bộ bắt đầu phun máu.
Thi thể Lý Ngư Trên mặt đất chậm rãi tiêu tán, hóa thành một mảng lá cây.
Lão hòa thượng chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, còn có thanh âm vội vã của thiếu niên vừa đối địch với cùng hắn,
- Mau đi quá, không biết còn có truy binh không, hy vọng bọn họ đừng quá để mắt tới ta.
Hắn biết mình trúng bẫy rồi, bảo vệ gắt gao một chút thần thức cuối cùng, Đại Tướng Quốc Tự có bí pháp, có thể khiến tăng nhân đột phát bất trắc như vậy mượn thây sống lại.
Chỉ cần người trong chùa tìm được đầu mình, vẫn có cơ hội. Chờ sau khi ta trở về, nhất định phải hạ tất sát lệnh với thiếu niên này. Phương thuật của hắn đã tu đến trình độ rất mạnh, ngũ hành trong tay, nếu hắn muốn giết một người, có thể khiến người ta khó lòng phòng bị.
Chuyện tu hành, bất kính thiên địa, người tu hành, vốn là nghịch thiên mà đi, nhưng chỉ độc có sợ nhất là hai chữ "Vạn nhất" này. Mà Ngũ Hành Phương Thuật tu đến cực hạn, vô khổng bất nhập, rất dễ khiến đại nhân vật cũng phải lật thuyền trong mương.
- Đã thu thập xong chưa?
Thanh âm của thiếu niên lại truyền đến.
- Rồi.
Lần này là thanh âm của một nữ hài, còn có tiếng ngựa hí.
Thanh âm người đi trong nước.
Lão tăng khẩn trương lắng nghe, tiếng bước chân càng lúc càng gần, là thiếu niên đó tới đây!
Hắn giơ tay lên.
Trên ngón tay lóe lên một quả cầu lửa.
- Cứ đốt thành tro là chắc chắn nhất, để tránh bị người ta nhặt về.
Vừa dứt lời, lão tăng hoảng sợ phát hiện, đầu mình đã bốc cháy.
Thần thức của hắn muốn chạy trốn, nhưng lại bị một tấm phù chỉ giam cầm, đây là chuyên môn chuẩn bị cho thần thức hồn phách. Lão tăng đột nhiên nhớ tới đánh giá trong chùa đối với thiếu niên: Đây là một phương sĩ, thường ngày dựa vào bán Hộ Thân Phù giả để lừa tiền. Trong tay thường xuyên cầm một quả cầu lửa, hù dọa dân chúng bình thường, ngoài ra, không có bản sự gì.
Người chết hồn tiêu. . .
Lý Ngư cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, dẫn theo Kim Liên, chạy như điên trong mưa.
Tả Từ cũng chỉ có nước bỏ chạy, càng đừng nói tới hắn, lần này đúng là "Chọc phương trượng vẫn muốn chạy" rồi.
Hiện giờ Lý Ngư đã triệt để buộc mình vào cùng Lâm Linh Tố, nếu hắn thất bại, kết cục của mình là không dám tưởng tượng.
Sau lưng hắn, một con quạ đen ở trong rừng cây, nhìn chằm chằm lão tăng và Lý Ngư đánh nhau.
Đợi sau khi người đi rồi, quạ đen hú lên, bay vào trong mưa.
Nó bò lên mặt tiểu hòa thượng, mổ con mắt của hắn rồi nuốt vào, sau đó thân thể quạ đen chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành to bằng con mắt, từ trong lỗ thủng của con mắt bị mổ đi chui vào.
Tử thi co giật, chậm rãi đứng dậy, vết thương ở ngực tiểu hòa thượng chậm rãi tự lành, trong hốc mắt đẫm máu trống rỗng, cũng mọc ra một con mắt.
Tiểu hòa thượng chậm rãi đứng dậy, giống như sống lại.
Hắn cao hứng đi một vòng trong mưa to, nhìn nhìn thân thể mới của mình, hết sức hài lòng, sau khi đứng dậy, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng:
- A di đà Phật, thì ra ngươi tên là Thôi Đạo Thành, từ nay về sau, tiểu tăng chính là Thôi Đạo Thành.