Trên mửa trại, một cái chân dê được nướng da vàng giòn, mùi thịt tỏa ra bốn phía, dàu nhỏ xuống lửa, phát ra tiếng lẹp bẹp.
Tuy thi thể đều ở bên ngoài, nhưng phần định lực này của Tiểu Kim Liên, ở trong các thiếu nữ cũng là độc nhất.
Lý Ngư xé một miếng thịt đưa cho Kim Liên, nàng ta không vươn tay ra, ngược lại cười cười há miệng.
Lý Ngư lườm nàng ta một cái, vẫn nhét vào miệng của nàng ta, nóng tới khiến nàng ta lè lưỡi.
Lý Ngư đặt mông ngồi xuống đất, lấy ra sổ nhỏ, nhìn chung quanh xem còn có sát tinh không.
Đừng để như Cân Úc Bảo Tứ, đến trước mắt cũng không biết.
Phụ cận Phủ Thanh Châu quả nhiên còn có rất nhiều điểm đỏ lớn nhỏ, có điều trong phạm vi mười dặm thì lại không có.
Lúc này Lý Ngư mới hơi thoải mái một chút, nhét sổ nhỏ vào trong lòng, cắn một miếng chân dê.
Đột nhiên, trong cổ truyền đến khí tức ấm áp, Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, bạch mã đang nhìn mình trông mong.
Vừa rồi nó còn rất cao ngạo lạnh lùng, ngửi được mùi thịt liền chủ động ghé tới, Lý Ngư buồn cười nói:
- Không phải ngươi ăn cỏ à?
Tuy nói như vậy, Lý Ngư vẫn xé cho nó một miếng, bạch mã không ngờ lộ ra biểu cảm hưởng thụ, chậm rãi nuốt ăn.
- Điên rồi, thế đạo này điên rồi.... Người ăn thịt người, ngựa ăn thịt dê, yêu quái ăn chay.
Lý Ngư cười nói.
Tiểu Kim Liên vừa ăn vừa nói:
- Lý Ngư ca ca, ngươi là nói bọn Đoản Bối à?
Lý Ngư gật đầu, trước giờ, hắn cũng có chút lo lắng cho ba tên nhát gan đồi Cảnh Dương.
Bọn họ có thể tu luyện thành yêu, chỉ do đụng phải vận may, Đoản Bối đào động không cẩn thận đào được tới Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận. Cho nên khi động phủ sụp đổ, bọn họ không nỡ đi, bởi vì rời khỏi động phủ, bọn họ sẽ lập tức mất đi phương pháp tu luyện và linh khí mình cần.
Lúc trước sau khi mình và Khương Duy mỗi người đi một ngả, ba huynh đệ để có thể tiếp tục tu luyện, lựa chọn ở lại phế tích vô cùng nguy hiểm đó, tiếp tục tìm kiếm một số thứ còn sót lại trong động phủ có thể giúp bọn họ.
Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận đã bị Khương Duy liên thủ với mình phá hủy, như vậy người bày trận rất có khả năng sẽ quay lại nhìn, hy vọng ba huynh đệ đừng để bị hắn bắt được.
Bằng không khẳng định sẽ trở thành đối tượng để yêu nhân đó trút giận, thủ đoạn của hắn ngoan độc như vậy, không cần nghĩ cũng biết hậu quả bị hắn bắt được sẽ thảm tới mức nào.
Khi Lý Ngư đang lo lắng cho ba huynh đệ Kê Lão, đột nhiên, ở cửa xuất hiện thân ảnh một tượng đất.
Cả người nó đều là bùn, từng mảng rơi xuống, trên đầu còn thiếu một khối to.
Tóc gáy Lý Ngư dựng đứng, lần này không phải là Thổ linh chi lực của mình, sao tượng sơn thần lại sống dậy?
Hắn vươn tay ra chắn trước mặt Tiểu Kim Liên, để nàng ta trốn ra sau lưng mình, cửa tượng sơn thần ở cửa.
Tượng sơn thần gãi gãi đầu, mắt đảo một vòng, rất có vẻ buồn cười, nhưng Lý Ngư lại không thể cười nổi, bởi vì trường hợp này đúng là quá quỷ dị.
- Là ngươi, lại là tiểu tử ngươi, ném tượng thần của lão nhân gia ra bên ngoài, ngươi có một chút đạo đức nào không, ngươi không biết bên ngoài đang mưa à?
Thanh âm của Tượng sơn thần có chút quen thuộc, Lý Ngư nâng mí mắt, bỗng nhiên ra.
- Tả Từ tiền bối? Sao ngươi lại tới đây?
- Đừng nói nữa.
Người đất lảo đảo, đi đến cạnh lửa trại, đặt mông ngồi xổm xuống.
- Còn không phải đều tại ngươi à, đang yên đang lành lại đi cởi nhân quả của ta, khiến ta đạp đất thành tiên. Ngươi cho rằng ta là không thể tiên sao, ta là không dám, một khi thăng tiên rồi, không biết bao nhiêu người sẽ dồn ta vào chỗ chết.
Người đất than thở, hoàn toàn khác với trạng thái không trọng lực trong phòng nhỏ ngày đó.
- Thành tiên còn sợ người khác hại ngươi ư?
Lý Ngư cảm thấy bất khả tư nghị, Tả Từ đã chạy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành, không ngờ lại vẫn sợ phàm nhân hại hắn.
Điều này đã đảo lộn nhận thức của hắn đối với thần tiên.
Tả Từ thở dài,
- Việc này ngươi không hiểu đâu, thế lực của người đuổi giết ta cực lớn, thủ hạ trải rộng khắp lục triều, hiện tại ta chỉ có thể trốn đông trốn tây. Cũng may trong miếu nhỏ này thờ phụng một pháp thân của ta, vẫn có thể giúp ta trốn một hồi.
Hắn vừa nói vừa lấy tay vuốt bùn trên người, nhìn qua vô cùng thê thảm.
- Tiền bối đúng là Bồ Tát bùn qua sông.
Lý Ngư cảm thấy trường hợp có chút buồn cười, Tả Từ này đã đắc đạo, lại vẫn không thay đổi bản sắc khôi hài.
Đúng là một người trời sinh hài hước.
- Tiểu tử ngươi đừng vui sướng khi người khác gặp họa, ngươi không tốt hơn ta là bao đâu.
Lý Ngư lập tức trở nên khẩn trương, cổ bất giác cứng lên, hỏi:
- Ta làm sao.
Tả Từ chỉ chỉ ừ ngực hắn, nói:
- Tự ngươi biết mà, hiện tại chúng ta là châu chấu buộc cùng một dây.
Lý Ngư cúi đầu nhìn ngực ngực, ở bên trong chính là sổ nhỏ đó.
Sát tinh?
Lý Ngư hỏi dò.
Tả Từ gật đầu, tiếp tục quệt bùn trên người mình, vừa nói với Tiểu Kim Liên:
- Tiểu nữ oa tử, cho lão nhân gia một miếng thịt ăn đi.
- Không còn nhiều lắm...
Tiểu Kim Liên có chút tiếc của.
- Liên nhi, mau cắt cho tiền bối một miếng, đừng keo kiệt, tiền bối chính là lục địa thần tiên, lại đi ăn không thịt của chúng ta à.
Lúc này Tiểu Kim Liên mới đưa thịt tới, Tả Từ cười nói:
- Tiểu tử ngươi đúng là lòng tham không đáy, đến lúc này rồi, không lo lắng cho tình cảnh của mình, vẫn muốn đòi lợi ích từ chỗ ta.
Hắn vừa ăn thịt vừa thuận tay bóc một khối bùn trên người xuống, nặn thành một người nhỏ, nói:
- Khi ta trẻ tuổi, từng theo sư phó học phương thuật, về sau biết được phương thuật không thể trường sinh. Con hồ ly thất đức đó ở Nam Cương trộm đồ, chọc giận một Vu sư cực kỳ lợi hại, trúng phải nguyền rủa, liền lừa gạt ta nói thuật vu cổ có thể trường sinh, thế là ta liền từ biệt sư phó, tới Nam Cương tìm người học vu thuật, trải qua cửu tử nhất sinh, học xong thuật vu độc, về sau mới biết vu thuật cũng không thể trường sinh.
Lý Ngư gật đầu, chuyện này hoàn toàn là phong cách hành sự của Bạch Mao, trăm phần trăm là bản thân hắn làm không sai.
Tả Từ tiếp tục nói:
- Tuy những cái này đều không thể trường sinh, nhưng ta du lịch Trung Nguyên Nam Cương, bất ngờ tìm được mấy lần cơ duyên, ăn tiên quả, thọ mệnh tăng nhiều. Chờ sau khi ta trở lại, dốc lòng tu luyện, dùng thời gian hai trăm năm, quên hết toàn bộ sở học nửa đời trước của mình. Sau đó lại dùng thời gian hai trăm năm, nghiên cứu ra Kim Đan Đại Đạo.
- Ta viết sở học cả đời thành kinh thư, phân biệt là ba quyển Thái Thanh Đan Kinh, cùng Cửu Đỉnh Đan Kinh, Kim Dịch Đan Kinh, mỗi thứ một quyển.
- Nếu ngươi muốn học Kim Đan Đại Đạo, trước tiên quên đi sở học của mình, sau đó dùng một trăm năm ăn ích cốc, một trăm năm trúc cơ, một trăm năm kết đan, ngươi có nguyện ý không?
Lý Ngư không thèm nghĩ ngợi, nói ngay:
- Không!
Căn cứ vào cách nói của Tả Từ, hiện tại có người muốn hại mình, quên đi hết phương thuật, có thể sống đến ngày mai hay không cũng khó nói, càng đừng nói là một trăm năm.
Hơn nữa Thái Bình Thanh Lĩnh Thư của mình, cũng có cơ hội trường sinh, việc gì phải bỏ gần cầu xa.
- Biết ngươi không muốn mà, nê nhân này, ghi chép một số đan phương của ta, nếu ngươi có rảnh, có thể luyện chơi. Ngươi gần đây đi lại rất gần với tên điên họ Lâm đó, sớm muộn gì cũng gặp phải tai vạ, nếu ta là ngươi, đã tìm một nơi tốt, tránh đầu sóng ngọn gió rồi.
Lý Ngư vội vàng cầm lấy, bảo Tiểu Kim Liên cất đi, cười ha ha:
- Được người ta nhờ, phải hết lòng làm việc, ta không thể lâm trận lùi bước.
Tả Từ ăn thịt xong, cũng không biết thân thể đất sét này của hắn có thể tiêu hóa hay không, nhìn Lý Ngư với vẻ hoài nghi,
- Chắc là hắn cho ngươi lợi ích gì à?
Lý Ngư hô to nói:
- Sao có thể, tiền bối coi Lý Ngư là ai! Chuyện nguy hiểm như vậy, người tu đạo như ta, nếu không phải vì lý tưởng, tín niệm, ai lại liều chết mà xông lên.
- Vậy ngươi tự cầu nhiều phúc đi...
Tả Từ nói xong, chậm rãi bò lên thần đàn, ngồi đó không nói nữa.
Trong lòng Lý Ngư thở hắt ra một hơi, Lâm Linh Tố à Lâm Linh Tố, Duệ Kim Quyết này của ngươi phỏng tay quá.