Khoái hoạt cưỡi ngựa không kéo dài được bao lâu, rất nhanh Lý Ngư phát hiện, sau khi có ngựa, càng không thể tránh mưa.
May mắn là có phụ cận có miếu nhỏ miếu nhỏ, Lý Ngư xuống ngựa cùng Tiểu Kim Liên chuẩn bị đi vào tránh mưa.
Đẩy cửa vào, phát ra thanh âm cót két, cũng không biết miếu đổ nát này bao lâu rồi không ai tu sửa.
Sau khi đi vào, bên trong có mùi ẩm ướt, mấy tượng thần đã đổ nát không thôi, đi vào vẫn lờ mờ có thể nhìn ra được là mếu sơn thần.
Lý Ngư thầm cẩn thận, Trương lão đầu từng nói với hắn, hương dân bình thường cho dù có nghèo tới mấy, cũng sẽ không để mếu sơn thần trong thôn bị bỏ hoang.
Nếu khi du lịch, đụng phải mếu sơn thần đổ nát, chỉ có thể là hai loại tình huống:
Một loại là thiên tai nhiều năm liền, các bách tính đều đã rời khỏi cố thổ.
Loại thứ hai chính là phụ cận có sơn tặc, không ai dám đến miếu.
Rất hiển nhiên, chỗ này rõ ràng chính là loại thứ hai.
Có điều hiện tại hắn cũng không sợ tiểu mao tặc bình thường, chỉ cần cảnh giác một chút, chớ để lật thuyền trong cống là được.
- Liên nhi, ta quay lưng lại đánh lửa, ngươi thay quần áo đi, hong khô một chút.
Xa nhà ở bên ngoài, chính là không tiện như vậy, cũng may hai người đều không phải loại câu nệ tiểu tiết.
Một người dám nói, một người dám cởi, rất nhanh Lý Ngư dỡ mấy cây gỗ, đốt lửa trại, sưởi ấm.
Lấy ra cột bán Hộ Thân Phù của mình, dựng lên treo quần áo của hai người, Lý Ngư cười dắt ngựa tới,
- Ngươi cũng sưởi đi.
Bạch mã toàn thân như tuyết, ngay cả bốn vó và phần mõm cũng đều là màu trắng, Lý Ngư càng nhìn càng yêu, cười dài vỗ cổ ngựa, ngựa lại vẫy vẫy lông bờm, không có phản ứng.
Vẩy ra bọt nước, hắt lên trên người Tiểu Kim Liên, dẫn tới tiếng cười khanh khách của nàng ta.
Một tiếng sấm vang lên, cửa mếu sơn thần bị người ta đá văng, một đám hán tử cả người ướt sũng tiến vào.
Cầm đầu là người cao một trượng, thắt lưng rộng, trống như cái cối xay, tướng mạo hung ác.
Hắn liếc một cái liền nhìn thấy Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mắt sáng lên, sau đó lại nhìn thấy Phan Kim Liên, không nhịn được cười ha ha.
- Bọn lão tử đuổi theo lâu như vậy, không ngờ tên súc sinh này lại tự đưa đến cửa, còn bồi thêm một tiểu mỹ nhân, đây không phải mua một tặng một à? Hồng mao tặc (trộm lông đỏ) đó đâu rồi, lăn ra đây cho ta!
Hắn vừa nói vừa tới gần, ánh mắt gian tà chỉ nhìn bạch mã và Kim Liên, hoàn toàn không để Lý Ngư vào mắt.
Tuy Lý Ngư luôn thừa hành đạo xử thế nhún nhương khiêm tốn, lặng lẽ phát tài, nhưng bị người ta không đếm xỉa như vậy, còn ngấp nghé ngựa báu và mỹ nhân của hắn, cái này thì không nhịn được.
- Khụ khụ.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, bất mãn nói:
- Mắt ngươi mù à, không nhìn thấy ở đây còn có một người ư?
- Hừ, nhìn thấy rồi, là một người chết.
Hán tử cùng hắn đi vào cười vang, những người này rất rõ ràng là thủ hạ của hắn.
Lý Ngư nhìn, Tiểu Kim Liên căn bản không sợ, chỉ là có chút chán ghét thu hồi quần áo, trong đây có rất nhiều đồ lót bên người, bị Lý Ngư ca ca nhìn thấy thì không sao, nhưng để những người này nhìn thấy thì không hay lắm.
Lại nhìn tướng mạo cách ăn mặc của những người này, trong lòng Lý Ngư thầm gật đầu, Trương lão đầu quả nhiên không hổ là kiến thức rộng rãi, những kẻ này chính là tặc nhân bản địa.
Ai cũng nói cường giả cường đạo các phủ Sơn Đông đông đúc, hiện tại xem ra, quả nhiên không giả. Nhất là phủ Thanh Châu, đúng là cường đạo khắp nơi, xem ra Mộ Dung tri phủ đó cũng không phải quan tốt.
- Các con, trước tiên treo tiểu tử này lên, buổi tối ta khoái hoạt với tiểu nương này xong rồi, làm thịt hắn cắt mấy miếng ra ăn.
Đám thổ phỉ cười gằn, có mấy người đã rút đao ra, Lý Ngư nhìn mấy tên này, không một ai có uy hiếp.
Nhưng hắn cũng không khinh thường, sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.
Hắn vươn tay ra bấm một cái, Hậu Thổ Quyết thôi động Thổ linh chi lực, đánh vào trong tượng sơn thần đã đổ nát.
Tượng sơn thần lảo đảo, hoạt động từ phía trên, bùn đất cả người phân tán, tán ra bụi đất sặc người.
Ở ngực nó, một đoàn hỏa diễm bốc cháy hừng hực, hai chân hơi cong, gầm khẽ một tiếng, nhảy xuống thần đàn.
Thổ phỉ ở đây đều sợ tới choáng váng, có mấy tên quỳ xuống dập đầu như giã tỏi.
- Sơn thần gia gia tha mạng, sơn thần gia gia tha mạng.
Sau khi tượng sơn thần nhảy xuống, không đếm xỉa tới người khác, tiến thẳng về phía tặc thủ (tên giặc cầm đầu).
Người đó biến sắc, nhưng vẫn trấn định hơn các tên còn lại, cố ra vẻ phẫn nộ quát:
- Đây chỉ là thủ thuật che mắt, các ngươi đừng sợ, trước tiên giết tiểu tử này, thủ thuật che mắt tự nhiên sẽ mất!
Đáng tiếc, thủ hạ thường ngày nghe lời giống như chó, lại không có một ai dám động đậy.
Tượng sơn thần vươn tay ra, ở tay trái nó xuất hiện một cái dùi, tay phải xuất hiện một cây gậy gỗ.
Mỗi khi đi một bước, đều là uy thế chấn nhiếp lòng người, thủ lĩnh sơn tặc mắt đảo quanh, quát to một tiếng đột nhiên kéo một tên lâu la dưới tay, ném tới sơn thần, mình thì lăn một vòng, trốn ra ngoài miếu.
Hắn không bận tâm tới nước bùn, đứng dậy bỏ chạy, tượng sơn thần giơ cánh tay lên, ném ra nhũ băng, trúng giữa hậu tâm của hắn.
Sau khi cắm trúng, nhũ băng cấp tốc hóa thành nước, sau đó hóa thành khí, bốc hơi không thấy đâu, biến mất trong màn mưa.
Ngực tặc thủ có một lỗ thủng to bằng đầu người, các thổ phỉ bỏ chạy tứ tán.
Tượng sơn thần đuổi theo, hành động của nó rất nhanh, dùng gậy gỗ đánh một phát một tên, đập vỡ đầu mấy chục tên thổ phỉ.
Sau khi các nhóm chết hết, tượng sơn thần đứng yên tại chỗ, chữ triện và hỏa diễm trên người đều biến mất.
Vốn là tượng đất đổ nát, ở trong mưa chậm rãi tiêu tán.
- Chính Kinh Đạo Nhân ta tới phủ Thanh Châu một chuyến, thành quả còn lớn hơn Binh Mã Ti của Thanh Châu tiễu phỉ mười năm, thật không hiểu Tần Minh làm ăn kiểu gì không biết.
Lý Ngư vỗ tay, cười bảo.
Tiểu Kim Liên lại lấy quần áo ra, còn từ trong bọc hành lý lấy ra một miếng thịt, cười bảo:
- Đói quá, may mà ta đã sớm chuẩn bị trước.
Lý Ngư nhìn nàng ta một cái, lá gan của cô gái nhỏ này sao lại lớn như vậy, giết giết nhiều người thế này, nàng ta lại ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.
Dưới bề ngoài gái ngoan của Liên nhi, sợ rằng không ngoan ngoãn giống như biểu hiện trước mặt mình, có điều đây cũng là chuyện tốt, tu luyện vốn là nghịch thiên mà làm, một mực nhu nhược ngoan ngoãn sẽ không có tiền đồ.
Kim Liên cảm thấy ánh mắt của hắn, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Lý Ngư.
Bả vai nàng ta đường cong mượt mà, dáng người có sự mềm mại riêng của thiếu nữ, không hề có cảm giác thừa thịt.
- Lý Ngư, ca ca nhìn người ta làm gì?
Tai nghe đồng âm non nớt này, Lý Ngư cười thoải mái, Liên nhi vẫn là hài tử.
Hắn cũng ngồi xuống cạnh lửa trại, vừa định vươn tay ra sưởi ấm, ngực lại truyền đến chấn động quen thuộc.
- Không thể nào...
Thần sắc Lý Ngư rất cổ quái, chậm rãi lấy sổ nhỏ ra, quả nhiên bên trên lại có thêm một hàng tên:
Kiện Tinh Hiểm Đạo Thần Úc Bảo Tứ.
Lý Ngư bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, trên Lương Sơn chẳng lẽ thật sự đều là loại mặt hàng này à.
Giết người cướp của, máu lạnh vô tình, thế này cũng cũng được coi là hảo hán á?
Mí mắt hắn chớp chớp, đột nhiên nhớ tới cảm ngộ về sinh linh khi mình ngộ đạo Thanh Mộc Quyết.
Những Thiên Cương Địa Sát này đều là sát tinh hàng thế, nhưng sau khi trải qua một đời làm người, lại sinh ra tính cách khác nhau.
Xem ra sát tinh, linh tính cũng không mạnh hơn người.
Đối với người mà nói, không có gì là trời định trước, mà là nhân định thắng thiên!