Trời hơi lạnh, gió thổi phất phơ, Lý Ngư kéo Tiểu Kim Liên từ trong chăn ra.
- Thu thập một chút, chúng ta ăn xong điểm tâm thì xuất phát!
Tiểu Kim Liên đêm qua ngủ đặc biệt ngon, dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi:
- Đi đâu?
- Huyện Vận Thành!
Đã không có tua cờ của Đại Kiều, Lý Ngư và Tiểu Kim Liên lại phải sống những ngày trên đường đi sớm về tối, hơn nữa thời tiết càng lúc càng lạnh.
Người đi đường cũng rất thưa thớt, hiện tại vẫn ở trên đường nếu không phải đệ tử nhà giàu sau khi vất vả một đêm từ thanh lâu đi về, thì chính là người cơ khổ bôn ba vì sinh kế.
Sau khi ra khỏi thành, người ở ngoại ô càng ít, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót công trùng kêu.
Tiểu Kim Liên đeo bọc hành lý, cuộc sống hiện tại đối với nàng ta mà nói là càng lúc càng nhẹ nhàng, Lý Ngư trong sinh hoạt đặc biệt chiếu cố cũng rất ôn nhu với nàng ta, nhưng một khi bắt đầu truyền đạo lại vô cùng nghiêm khắc.
Đi đến giữa trưa, sắc trời chưa có chuyển biến tốt, vẫn mờ mịt như lúc sáng sớm.
Một trận gió thu thổi qua, lá rụng đầy đất giống như quấn lấy mắt cá chân, Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, nói:
- Không phải sắp mưa chứ?
Vừa dứt lời, lại có một trận gió thổi qua, mây đen kịt, hạt mưa nhỏ triền miên rơi xuống đất.
Phóng mắt nhìn quanh, sắc trời giống như che vải, khiến thiên địa ảm đạm không ánh sáng.
Trong rừng truyền ra tiếng mưa va vào lá cây, Lý Ngư cười khổ nói:
- Chẳng lẽ ta đã tu luyện đến cảnh giới ngôn xuất pháp tùy rồi à?
Tiểu Kim Liên buông bọc hành lý, tìm ô che, đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí.
Lý Ngư nhìn lại, chỉ thấy ở phía trước có một người một ngựa.
Tuấn mã đó màu lông sáng bóng, cơ nhục căng cứng, ngựa thở phì phò, thân thể bốc ra nhiệt khí trong hạt mưa lạnh lẽo.
Bên cạnh ngựa là một người đang đứng, tóc đỏ râu vàng, hình dáng thô to.
Hắn cảnh giác nhìn hai người hai người, ánh mắt lộ ra một cỗ hung ác.
Lý Ngư chỉ nhìn một cái liền biết hắn đang bị trọng thương, trước mắt đang vô cùng yếu ớt.
Lý Ngư không muốn nhiều chuyện, cầm lấy ô kéo tay Kim Liên, bước nhanh về phía trước.
Đi đến bên cạnh quái nhân này, bản thân hắn ngược lại trở nên đa nghi, nhe răng trợn mắt với Lý Ngư.
Nhìn tướng mạo của hắn, không giống như là nhân sĩ Trung Nguyên, Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, theo thường lệ trên ngón tay bốc ra một quả cầu lửa hù dọa người.
- Đạo trưởng, cứu ta một mạng, ta nguyện tặng lại ngựa báu.
Lý Ngư động lòng, nhìn ngựa hắn đang dắt, toàn thân trên dưới là một màu trắng ngần, không có một chút tạp sắc, quả nhiên là ngựa báu.
Đến lúc đó mình đánh Khinh Thân Phù cho nó, ngày đi ngàn dặm cũng không phải nói mơ.
Quái nhân tiếp tục dụ dỗ:
- Đây là ngựa mà vương tử Đại Kim yêu nhất, gọi là Dạ Ngọc Sư Tử Mã, rất có danh khí ở Bắc Cương. Ngươi nhìn nó từ đầu đến cuối, dài một trượng, từ chân tới lưng cao tám thước. Ngày đi ngàn dặm, như lấy đồ trong túi.
Lý Ngư cười nói:
- Được, vậy ta cứu ngươi một mạng, ngựa này thuộc về ta.
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một cỗ Thủy linh chi lực quấn quanh đầu ngón tay, vung một vòng trong không trung, vòng quanh quái nhân, chỉ chốc lát sắc mặt của hắn chậm rãi tốt hơn.
Quái nhân không định để Lý Ngư chữa bệnh cho hắn, hắn cũng không biết Lý Ngư có bản sự này, bổn ý của hắn là muốn Lý Ngư giúp hắn dắt ngựa, dụ truy binh đi.
Trước mắt không ngờ lại có bất ngờ ngoài ý muốn, quái nhân mừng rỡ, tung người nhảy đến trên lưng ngựa.
- Ê, để ngựa lại.
Lý Ngư kêu lên.
- Ha ha, đúng là một si hán, lão tử có Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử này, có nơi nào mà không đi được, có ai mà không thoát được, sao phải để cho ngươi.
Nói xong hắn vung roi vừa định rời khỏi, đột nhiên phúc chí tâm linh, nếu đám tặc nhân kia đuổi tới, người này làm bại lộ hành tung của ta, chẳng phải là một phiền phức lớn ư?
Chỉ cần giết hắn, trước mắt mưa to buông xuống, đường xá lầy lội tất sẽ xóa đi dấu vết, còn sợ chó gì?
Nghĩ tới đây, quái nhân ghìm dây cương, dừng lại quay đầu cười nói:
- Tuy không thể cho ngươi ngựa, nhưng ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ có cám ơn.
Sau khi nói xong, hắn vươn tay ra đút vào ngực, giống như muốn lấy ra tài vật để đáp tạ.
Lý Ngư vốn định giáo huấn hắn một chút, sau đó lại lấy ngựa, dẫu sao đã nói cứu một mạng của hắn, đổi lấy ngựa, mình đã xuất thủ, há có thể chịu thiệt.
Hắn vừa định lên tiếng, chỉ thấy quái nhân trên lưng ngựa từ trong lòng lấy ra hai cái phi tiêu, bắn thẳng tới mặt Lý Ngư và Tiểu Kim Liên.
Lý Ngư giậm chân một cái, trước người đột nhiên có một bức tường đất dựng lên, phi tiêu đánh vào bên trên, cắm vào trong đó.
- Ta cứu ngươi một mạng ngươi lại muốn giết ta, lấy oán trả ơn à? E là ngươi tìm lầm người rồi.
Tường đất tản đi, Lý Ngư bình yên vô sự, lạnh giọng nói.
Quái nhân nhìn thấy là gốc rạ cứng, cũng không hoảng hốt, hắn có ngựa báu trong tay, thuật cưỡi ngựa lại vô cùng tinh trạm, tự nhận là chỗ nào cũng có thể trốn được. Một kích không thành, lập tức cũng không ham chiến, kẹp bụng ngựa muốn rời khỏi.
Đi chưa được vài bước, đột nhiên bị một đạo dây leo quấn lấy, kéo từ trên lưng ngựa xuống.
Còn không kịp cầu xin tha thứ, dây leo đã cuốn lấy hắn, phần đầu mở ra một cái lỗ, bắt đầu từ đầu quái nhân, giống như trăn nuốt đồ ăn, chậm rãi nuốt cả người hắn vào.
Dây leo biến mất, mà biến mất theo chúng còn có quái nhân tóc đỏ râu vàng đó.
Lý Ngư đi lên trước, vuốt ve bạch mã, cười nói:
- Tuy ta không có Bạch Long Mã, có ngươi cũng không tồi.
Tiểu Kim Liên vừa nhìn thấy Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, có ngựa rồi, hơn nữa chỉ có một con, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhớ tới giấc mộng đêm qua.
Mộng này chuẩn thật.
Mặt nàng ta ửng đỏ, hết sức diễm mị, nào có một chút bộ dạng của tiểu cô nương.
Lý Ngư yêu thích không buông tay, nắm dây cương, vui vẻ nói:
- Ngựa thần tuấn quá, ta tuyên bố ngươi chính là ngự thần thú của Chính Kinh Đạo chúng ta, chuyên để Chưởng môn cưỡi.
Đột nhiên, trong lòng hắn truyền đến một trận chấn động.
Lý Ngư nhướng mày, mở ra nhìn một cái, chỉ thấy bên trên có thêm một hàng chữ nhỏ:
Cẩu Tinh Kim Mao Khuyển Đoạn Cảnh Trụ.
Thế cũng được à?
Lý Ngư bật cười, Đoạn Cảnh Trụ là xếp cuối trong một trăm lẻ tám sát tinh, xếp thứ một trăm lẻ tám. Là mã tặc, hắn từ sau khi trộm ngựa tốt ở phương bắc, trên đường bị Tăng Đầu Thị đen ăn đen cướp đi ngựa báu, trong lòng khó chịu muốn xúi giục Lương Sơn báo thù này.
Thế là tiểu tử này tìm lên Lương Sơn, một mực nói mình ngưỡng mộ uy danh của Tống Giang, trộm ngựa là để hiến cho hắn, hành động họa thủy đông dẫn này của hắn đã dẫn tới Tiều Cái chết trận, Lương Sơn đổi chủ, Lư Tuấn Nghĩa lên núi, Tằng Đầu Thị bị tiêu diệt.
Nếu nói Thời Thiên xếp thứ hai từ dưới lên là không oan, cũng là kỳ thị chức nghiệp, như vậy hắn xếp thứ nhất từ dưới lên là thực chí danh quy.
Trên thực tế, gây ra họa lớn như vậy, không giết hắn đã xem như rất không tồi rồi.
Lý Ngư cất sổ nhỏ, vốn cho rằng chỉ có được ngựa báu, không ngờ lại song hỷ lâm môn, chuyện tốt thành đôi.
Hắn ôm lấy Tiểu Kim Liên, đặt nàng ta lên lưng ngựa, cười nói:
- Sau lưng ngươi có bọc hành lý, lần này ngồi phía sau.
- Ừ.
- Ôm chặt ta, đừng để ngã.
- Ừ.
Tiểu Kim Liên biết nghe lời phải, từ phía sau ôm chặt lấy Lý Ngư, Lý Ngư dắt ngựa, đột nhiên cảm thấy người nhỏ phía sau dí lên, môi của nàng ta dính vào trên cổ mình, trong miệng thở ra nhiệt khí, cảm giác ngứa ngáy mang theo mùi thơm nhè nhẹ.
Càng chết người hơn là hai luồng xúc giác mềm mại trên lưng.
Thật sự là mềm quá.