Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 90: Cùng phòng

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Lâm Linh Tố nói xong, phiêu nhiên rời đi, Quốc sư quyền thế ngập trời này không biết tại sao bóng lưng nhìn qua lại không ngờ có chút tiêu điều.

Khi nhìn thấy bản thân Lâm Linh Tố, trong lòng Lý Ngư cảm thấy đây nhất định là cao nhân lòng dạ rất sâu.

Nhưng sau mấy lần gặp mặt, Lý Ngư mới biết, cao nhân không nhất định đều là bộ dạng như mình tưởng tượng.

Trong lòng người thường rất dễ thần thoại hóa người địa vị rất cao. Trong lòng mỗi người đều có một khuôn mẫu, cảm thấy những nhân vật lợi hại đó đều là bộ dạng mà mình tưởng tượng.

Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng là người, cũng từ cất tiếng khóc chào đời chậm rãi lớn lên, cũng có hỉ nộ ái ố của mình.

Lâm Linh Tố, chính là một người rất cố chấp, hắn có oán khí rất sâu Phật môn Phật môn, không biết năm xưa có phải có hồi ức không thoải mái gì không.

Lý Ngư lắc đầu, trong lòng thầm tính toán, Biện Lương là khẳng định không thể quay về rồi.

Hiện giờ tốt nhất là mình ẩn tàng thân phận, thực lực của Đại Tướng Quốc Tự, mình chỉ từng thấy một góc núi băng, đã là lợi hại tới khó có thể tưởng tượng được rồi.

Loại cổ tự này ở thời Đại Hán khi lục triều còn chưa xuất hiện, đã là đại tự hương khói cường thịnh, nội tình hùng hậu thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Quay về giao lộ vừa rồi, Tiểu Kim Liên vẫn đang ở đó chờ mình, Lý Ngư cười cười vẫy:

- Liên nhi, tới đây, chúng ta đi ở khách sạn.

Tiểu Kim Liên bước nhanh tới, cười nói:

- Phía trước có một nhà.

Mình mỗi ngày đều dẫn theo Tiểu Kim Liên đi thuê phòng, đã thành khiến nàng ta có kinh nghiệm rồi, kéo Lý Ngư bước về phía trước.

Khách sạn không phải quá lớn, nhưng nhìn qua cũng coi như là sạch sẽ, chưởng quỹ là người trung niên bốn năm mươi tuổi, cầm bàn tính đang kiểm kê sổ sách ở quầy.

Sau khi Lý Ngư tiến vào, chưởng quỹ quan sát trên dưới một chút, cười nói:

- Khách quan, ở trọ à?

- Đúng vậy.

Lý Ngư cười nói.

Chưởng quỹ nhìn nhìn, không quá chắn chắn với quan hệ của hai người, liền hỏi:

- Mấy gian?

- Một gian!

Tiểu Kim Liên giành trước, la lớn.

Sau khi hô xong, mặt nàng ta đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Nơi này ác nhân trong núi quá nhiều, người ta có chút sợ.

Lý Ngư thầm nghĩ, ngươi giết người mặt không đỏ tim không đập nhanh, ngươi sợ mới là lạ.

Có điều lúc này nếu phản đối, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến tự tôn của nàng ta, để hài tử có thể trưởng thành khoái hoạt khỏe mạnh cả thể xác và tinh thần, Lý Ngư đành phải cười nói:

- Cứ theo muội muội ta nói, mở một gian đi, hài tử tuổi còn nhỏ.

- Được.

Chưởng quỹ lấy ra chìa khóa, nói:

- Lên lầu quẹo trái phòng đầu tiên, viết Trạng Nguyên Cư ấy.

- Thuận tiện cắt chút thịt, hai món rau, bưng đến trong phòng.

- Được.

Đi vào trong phòng, Kim Liên ngân nga điệu hát, rất quen thuộc đi trải giường, dọn dẹp một chút.

Lý Ngư nhìn bộ dạng khoái hoạt của nàng ta, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau khi ngồi xuống liền hỏi:

- Liên nhi, tiếp theo chúng ta cũng không có việc gì làm, ngươi có muốn đi đâu không?

- Cùng Lý Ngư ca ca thì đi đâu cũng được.

Tiểu Kim Liên cười ngọt ngào.

- Cha mẹ người nhà của ngươi ở đâu, ngươi còn nhớ không? Hay là chúng ta trở về thăm họ.

Thần sắc Tiểu Kim Liên trở nên buồn bã, nói:

- Bọn họ đều... Không còn nữa rồi.

Lý Ngư hơi có chút hối hận, bước lên xoa đầu nàng ta.

Tiểu Kim Liên thừa cơ ôm lấy cánh tay, hắn ngẩng đầu nói:

- Lý Ngư ca ca là người thân duy nhất của ta, đáp ứng đừng bỏ ta được không.

Lý Ngư vò vò búi tóc của nàng ta, cười nói:

- Sao lại bỏ được chứ.

Sau khi ăn cơm chiều, sắc trời rất nhanh đã tối, sau khi tới cuối mùa thu, ban ngày các lúc càng ngắn.

Tiểu Kim Liên ôm gối, nói:

- Lý Ngư ca ca, trời lạnh lắm, ngươi đừng ngủ dưới đất, để ta ngủ dưới đất cho.

- Thế sao được?

Lý Ngư cười nói:

- Ta ở đâu cũng có thể ngủ được.

Tiểu Kim Liên bướng bỉnh nhìn hắn, chính là không chịu ngủ.

Lý Ngư bất đắc dĩ, cười nói:

- Vậy chúng ta cùng ngủ, ngăn giường ra là được.

Sắc mặt Tiểu Kim Liên mừng rỡ, nói:

- Được.

Tiểu Kim Liên sợ Lý Ngư đổi ý, chui vào trong chăn, ở bên trong vặn vẹo một lúc, cởi quần áo ra, gấp gọn để ở đầu giường.

Lý Ngư cầm một cái bát, đặt ở giữa, rót đầy nước.

Hắn chỉ cởi áo choàng bên ngoài, cũng chui vào trong chăn, nói:

- Tắt nến ngủ đi.

Tiểu Kim Liên từ trong chăn đi ra, cong mông thổi tắt nến, nàng ta chỉ mặc áo lót chất tơ, còn là loại đến đùi, bên trên thêu một gốc hoa mẫu đơn, lộ ra cái đùi trắng nõn, Lý Ngư nhìn thấy rất rõ ràng.

Hắn vg quay đầu lại, sau khi đèn tắt, đen xì một mảng.

Đêm nay mây đen thấp thoáng, không có một chút ánh trăng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ, giống như còn có tiếng tim thiếu nữ đập thình thịch.

Lý Ngư đột nhiên cảm thấy, một đôi tay nhỏ bé từ trong chăn thò tới.

Hắn dùng ngón tay gõ một cái, nói:

- Mau ngủ đi!

- Ờ...

Tiểu Kim Liên ờ một tiếng, lại vẫn không rụt tay về, chỉ chốc lát sau vẫn cầm tay Lý Ngư.

Đầu tiên là một ngón tay, sau đó là hai ngón, ba ngón, cuối cùng là nắm cả bàn.

Trong đêm đen, trên mặt Tiểu Kim Liên lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nhắm mắt lại rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng Lý Ngư ca ca ngồi trên lưng ngựa, mình ở trong lòng hắn, hắn đột nhiên biến thành xấu xa.

Mình rất thích. . .

Lý Ngư cũng không ngủ được, chuyện ban ngày hôm nay quá lớn, hơi vô ý chút chính là tan xương nát thịt.

Chẳng trách Trương lão đầu, Bạch Mao và Lâm Linh Tố đều nói mình tham, đụng phải thứ muốn có là lá gan còn lớn hơn trời.

Ài, việc này nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể hy vọng Lâm Linh Tố là đội hữu đủ đáng tin.

Như vậy tiếp theo nên đi đâu?

Lý Ngư bưng bát lên, uống một ngụm nước cho trơn họng, thầm thở dài, mình dẫu sao cũng tới đất Sơn Đông rồi, không bằng tới huyện Vận Thành, xem có thể kéo Tống Giang vào Chính Kinh Đạo của mình hay không.

Bắt giặc trước tiên bắt vua, chỉ cần bắt được Tống Giang, tương đương với bắt được mấy chục người.

Dẫu sao rất nhiều người trên Lương Sơn đều là nể mặt Tống Giang mà nhập bọn.

Hắc Tư, hiện tại không biết đã giết Diêm Bà Tích chưa, nếu vẫn chưa thì mình vẫn có cơ hội.

Những người lên Lương Sơn, hiện giờ không biết thế nào rồi, mình ít nhiều vẫn thay đổi một số tiến trình, không biết phát triển ra sao rồi.

Thôi, cứ qua bên đó xem, nói chung hiện tại mình cũng không phải kẻ địch của bọn họ.

...

Đêm khuya Đại Tướng Quốc Tự vạn lại câu tịch, trên mặt hồ nhân tạo sương mù bốc lên, Đại Hùng bảo điện khí thế hào hùng ở xa xa giống như được che sau tấm lụa mỏng, là một mảng mông lung.

Mấy hòa thượng ngồi trên bồ đoàn dưới đình, mặt không biểu tình, chỉ còn lại tiếng gẩy tràng hạt.

Một lát sau, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tàn ảnh, trốn trong mây đen trùng trùng.

Mấy hòa thượng nhao nhao đứng dậy, cúi người với mây đen.

- Sát tinh ta đánh xuống đã bị hóa giải tám viên, còn để mặc hắn xằng bậy, bố trí trăm năm sẽ thất bại trong gang tấc.

- Chúng ta tất tận lực ngăn cản.

Thanh âm trong mây đen chợt xa chợt gần, tiếp tục nói:

- Còn nữa chính là Tả Từ đó tu thành Kim Đan Đại Đạo, thành tiên ngay dưới mí mắt các ngươi, người này phải diệt trừ, không thể để cho công pháp lưu truyền ra ngoài.

- Lĩnh pháp chỉ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️