Ngoài thành Thanh Châu, Hoàng Tín bỏ đi khôi giáp, mặc một thân áo đay vải xanh, đầu đội nón nỉ, thắt lưng dắt thanh Tang Môn Kiếm đó của hắn.
Lý Ngư viết xuống địa chỉ căn nhà của nó ở ngõ Lộc Nhi, bảo hắn cầm đi tìm Thời Thiên, trước tiên chọn đất xâu tông môn.
Hoàng Tín có một cái mặt rộng mày rậm, dáng vẻ đường đường, vóc dáng khôi vĩ. Có hắn đi lại ở Biện Lương, Lý Ngư cũng yên tâm hơn một chút.
- Đây là một số tiền tài ta tích góp được, nếu các ngươi cần thì đưa đút lót, nhớ là tiêu tiết kiệm một chút. Ngoài ra cái túi này là ta để lại cho ngươi, an trí tốt cho người nhà, nếu ngươi nguyện ý dẫn theo cùng tới Biện Lương. Tòa nhà của ta ở Biện Lương có năm gian to, bao nhiêu người cũng có thể ở được.
Lý Ngư có chút đau thịt đưa túi tiền của mình cho hắn, bên trong có chứng từ ba ngàn quan mình gửi ở tiền trang Biện Lương.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ xây dựng được tông môn.
Hoàng Tín vẫy vẫy tay, xoay người rời khỏi.
Sau khi bắn đi khôi giáp, hắn cảm thấy vô cùng vui sướng, không cần phải chịu đám người quan trường chọc tức nữa.
Về phần nói khai tông lập phái, vốn chính là chuyện rất khó, có điều Lý Ngư tiểu đạo trưởng quả thật là người dễ ở chung, cứ chậm rãi làm từ đầu là được.
Hơn nữa hắn đã tận mắt nhìn thấy bản sự của Lý Ngư, cho nên trong lòng ít nhiều vẫn có chút chờ mong, muốn theo Lý Ngư dương danh lập vạn.
Hoàng Tín đi rồi, Tiểu Kim Liên nhìn nhìn Lý Ngư, ngẩng đầu hỏi:
- Lý Ngư ca ca, chúng ta đi đâu?
Bọn họ vừa vào phủ Thanh Châu, không ở trọ, nếu không đi thì quả thật không có chỗ để đi.
Lý Ngư giao ra hết tiền của mình rồi, chỉ còn lại một chút để làm lộ phí đi đường.
Hắn nhìn mặt trời xuống dần, thở dài,
- Đành chịu thôi, chỉ có thể làm lại nghề cũ, nếu vận khí tốt, đêm nay tìm khách sạn để ở.
Sau khi nói xong, Lý Ngư cúi đầu lật lật trong bọc hành lý sau lưng Phan Kim Liên, lấy ra một cái phướn.
Sau khi trải ra, bên trên viết ba chữ to Hộ Thân Phù, phía dưới là một hàng chữ nhỏ: Trừ tà tị tai sống lâu trăm tuổi.
Lý Ngư chắp tay sau lưng, bước chân tự tin, biểu cảm thong dong, bộ dạng cao nhân một phái. Lại thêm bên cạnh còn có nữ Tiểu Kim Liên, tuy không có kim đồng, cũng rạng rỡ hơn không ít.
Lỗ mũi Lý Ngư nghếch lên trời, đối với ai cũng lạnh lùng, phải đuổi theo hắn mới có thể mua được Hộ Thân Phù.
Hắn biết rõ bán thứ này khác với thứ khác, thái độ nhất định phải kém, tinh vi như giống như Ngọc Hoàng Đại Đế, người khác mới tin ngươi có bản lĩnh thật sự.
Đi chưa tới nửa canh giờ ở đầu đường Thanh Châu, đã bán được không ít, Lý Ngư suy nghĩ một chút, đủ cho đêm nay ở trọ rồi, liền muốn thu hồi phướn.
Đột nhiên một thanh âm từ sau lưng vang lên,
- Tiểu đạo trưởng, đừng vội thu quán, cho ta một tấm.
Lý Ngư nghe thanh âm có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, nhất thời hai mắt trợn trừng, đồng tử co rút lại,
- Sao ngươi lại tới đây?
- Sao ta lại không thể tới?
Người phía sau mặc đạo bào, trán có một vết sẹo, chính là Thần Tiêu Cung Chủ, Đại Tống Quốc sư Lâm Linh Tố.
- Đi tới phía trước nói chuyện.
Hai người đi tới phía dưới một cây đại thụ, nơi này chắc là thường có người đến hóng mát, đặt hai tảng đá. Lâm Linh Tố và Lý Ngư mang người ngồi trên một cái, cười nói:
- Quả nhiên không nhìn lầm ngươi, trong khoảng thời gian ngắn đã xử lý được tám sát tinh, ta thấy có hi vọng hoàn công trong năm nay.
- Cung chủ, đừng nói đùa, sát tinh và sát tinh có thể giống nhau sao, ta không nói cái khác, ba tên ở Nhị Long Sơn liên thủ, Cung chủ ngươi cũng cũng chưa chắc đã hàng phục được.
Lâm Linh Tố không phản bác, khẽ cười nói:
- Sao, ta nghe nói ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn khai tông à?
- Đúng vậy!
Vừa nói tới chuyện này, Lý Ngư lập tức có tinh thần,
- Việc này vẫn cần Cung chủ giúp đỡ cho, khà khà.
- Đã nói rồi, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi là thiên kinh địa nghĩa.
Lâm Linh Tố hạ thấp giọng, nói:
- Ta đã báo lên bệ hạ, sẽ tiến hành thanh toán với Đại Tướng Quốc Tự, có thể là cần khẩu cung của ngươi một chút.
- Thần tiên đánh nhau, một phàm nhân như ta tham gia vào, không phải là tự tìm đường chết à?
Lý Ngư vội vàng xua tay nói:
- Việc này thực sự không ổn.
Đại Tống hiện giờ là dùng đạo giáo làm quốc giáo, kỳ thật chỉ là chuyện mấy năm nay, cũng có thể nói là công lao của một mình Lâm Linh Tố.
Hắn thông qua các loại thủ đoạn, giành được sự tín nhiệm của Tống Đế Triệu Cát, sau đó từng bước đẩy Phật giáo vốn chiếm vị trí quan trọng xuống.
Có điều loại thay thế từ trên xuống dưới này, tệ đoan lớn nhất chính là bách tính ở tầng dưới cùng, thậm chí rất nhiều quan viên hương thân đều vẫn tín ngưỡng Phật giáo.
Tiền nhan đèn của Đại Tướng Quốc Tự ở Đông Kinh Biện Lương vẫn là cuồn cuộn không ngừng, Lâm Linh Tố đã không chờ được, hắn muốn một gậy đánh chết Đại Tướng Quốc Tự.
Đã không có Đại Tướng Quốc Tự, đối với Phật giáo Đại Tống mà nói, là một đả kích rất lớn.
Lâm Linh Tố không để ý đến sự sợ hãi của Lý Ngư, tiếp tục nói:
- Lần trước ngươi làm việc trong cung, ở cùng với Bảo Quang Như Lai đó, ngươi còn nhớ không?
- Quên rồi.
- Ngươi có muốn học Duệ Kim Quyết không?
- À, hình như ta nhớ ra rồi, Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác đó, hình như từng nói là thông qua con lừa ngốc của Đại Tướng Quốc Tự, mới kiếm được danh ngạch vào cung. Ta còn nghe hắn nói, hình như lần này Minh Giáo có thể thần không biết quỷ không hay đưa nhiều cao thủ như vậy tới Biện Lương, là Phật môn giúp bọn họ.
- Tốt lắm, ngươi có thể có loại giác ngộ này, không hổ là khai sơn tổ sư của Chính Kinh Đạo.
Lâm Linh Tố vỗ vai hắn, nói:
- Ngày Tông môn các ngươi khai tông ở Biện Lương, ta tất sẽ tới xem lễ ủng hộ.
- Cái này không vội, hay là chúng ta nói một chút về chuyện Duệ Kim Quyết đi.
Lý Ngư cười nói.
- Ngươi biết vì sao này nhiều nhân lực như vậy, ta lại chọn ngươi không? Bởi vì ta rất thưởng thức điểm này, thường ngày thì cẩn thận chặt chẽ, vì thứ mình muốn, lại có thể to gan lớn mật. Duệ Kim Quyết ở đâu, ngươi không biết à?
- Ta biết sao được?
Lâm Linh Tố cười nói:
- Duệ Kim Quyết mà ngươi muốn, ở ngay trong tay đám lừa ngốc Đại Tướng Quốc Tự, năm đó khi Thái Bình Đạo cường thịnh, nước giếng không phạm nước sông với Phật môn; Khi Thái Bình Đạo bị tiêu diệt, Đại Tướng Quốc Tự đột nhiên xuất thủ, giết hơn ba ngàn tín đồ Thái Bình Đạo ở gần Biện Lương, đồng thời có được một kiện trọng bảo của Thái Bình Đạo các ngươi, Duệ Kim Quyết ở ngay trong kiện bảo vật đó.
- Cắt ngang một chút, ta là Chính Kinh Đạo, không phải Thái Bình Đạo.
Lý Ngư chậm rãi nói.
Lâm Linh Tố không để ý đến hắn, vừa định tiếp tục nói chuyện, một đại thẩm bưng một chậu quần áo tới, nói:
- Cây này là của nhà ta.
Lâm Linh Tố và Lý Ngư đồng thời đứng dậy, vươn tay ra nói:
- Ngại quá, xin cứ tự nhiên.
Sau khi đại thẩm ngồi xuống, bắt đầu giặt quần áo.
Hai người nhường lại vị trí, sóng vai đi tới, Lâm Linh Tố hạ thấp giọng, nói:
- Lần này ta xuất thủ, thắng bại là ba bảy, cũng là Thần Tiêu Cung không có người nối nghiệp, đám đạo môn như Diên Khánh lại không có lòng tham dự, ngược lại đám lừa ngốc đó chiếu ứng cho nhau. Ta muốn dùng nhỏ đổi lớn thì phải mạo hiểm.
- Ba bảy thì nguy hiểm quá. Ặc, có cần bàn bạc kỹ hơn, chờ thêm một chút xem có cơ hội tốt nào không.
- Ngươi không hiểu, Tống Chủ thay đổi thất thường, hiện giờ là lúc hắn tín nhiệm ta nhất, nếu đợi thêm ta sợ sẽ xảy ra biến cố, không còn cơ hội nữa.
Trong ánh mắt Lâm Linh Tố hiện lên một chút hung ác tàn khốc, cắn răng nói:
- Ngươi gần đây đừng về Biện Lương, ta sợ có gian tế mật báo, đợi cho tới thời điểm cuối cùng, khi cần ngươi, ta sẽ lại tự mình tới đón ngươi.