Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 88: Địa sát

Chương Trước Chương Tiếp

Bước chậm trên đường cái phủ Thanh Châu, tâm tình của Lý Ngư không tồi, lần này thuận lợi hạ được năm sát tinh, tính cả lúc trước thì tổng cộng thu phục được bảy, thêm một người nữa là xóa được số lẻ trong một trăm lẻ tám.

Công lớn như vậy, nói gì cũng có thể gõ được Lâm Linh Tố một khoản.

Về phần mấy mãnh nhân ở Nhị Long Sơn, trước mắt vẫn không nằm trong phạm vi năng lực của mình, Lý Ngư căn bản không định đi mạo hiểm.

Từ chỗ Lâm Linh Tố, kiếm lấy vài món pháp bảo thuận tay rồi chậm rãi đi thử cũng không muộn.

Về phần công pháp, Lý Ngư trước giờ không định đổi, Ngũ Hành Phương Thuật Thái Bình Kinh, tuy không mạnh, nhưng trong đầu hắn thủy chung vẫn in mười hai chữ đó:

Phụng thiên địa, thuận ngũ hành, theo âm dương, được trường sinh!

Bất kể là công pháp tuyệt thế gì, chiêu thức hủy thiên diệt địa gì, đối với Lý Ngư mà nói, đều không mê người bằng được trường sinh.

Hai người một lớn một nhỏ đi chưa được vài bước thì đụng phải một người bán hàng rong, gánh hàng đi tới.

Lý Ngư vươn tay ra gọi hắn lại, bảo Tiểu Kim Liên chọn, mình thì từ trong tay áo lấy tiền ra.

Giá hàng Đại Tống không cao, Lý Ngư bớt ăn giảm dùng, tiền vẫn còn không ít, cho nên vẫn hết sức hào phóng dặn Tiểu Kim Liên, cứ chọn cái tốt mà mua.

- Tiểu đạo trưởng yên tâm, chỗ ta không có đồ không tốt.

Sau khi người bán hàng rong bán xong, lại khiêng gánh tiếp tục hét to đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng của hắn, Lý Ngư đột nhiên nhớ tới một người bán hàng rong khác, chính là Võ Đại Lang.

Như vậy xem ra, mình và ba người của Nhị Long Sơn đều đã từng có tiếp xúc.

Chẳng lẽ trong minh minh, mình vẫn phải tới Nhị Long Sơn một chuyến sao?

Mình đầu tiên là thấy Dương Chí ở đồi Hoàng Nê bị cướp đi sinh nhật cương; sau đó ở Biện Lương cùng Lỗ Trí Thâm kích sát Cao nha nội; bên cạnh còn lừa đi chị dâu của Võ Tòng.

Trong nha môn, một vị quan viên mặc sắc phục ngồi ở thượng thủ, da mặt trắng nõn, dưới cằm râu dài, có chút nho nhã.

Hắn chính là cha của Mộ Dung quý phi, cũng xuất thân tiến sĩ, cho nên chẳng những là quốc trượng, còn là quan viên có thực quyền.

Dựa vào nữ nhi làm Tri phủ Thanh Châu, chấp chưởng bách tính một phương.

Mộ Dung tri phủ nhìn Hoàng Tín, giống như nhìn đồ ngốc.

- Ngươi bảo người của Thần Tiêu Cung ở bên ngoài chờ?

Hoàng Tín cũng có chút ảo não, không phải là mình sợ Tri phủ trách tội ư, ai bảo hắn thường ngày có nhiều quy củ như vậy.

- Còn đứng đó làm gì, không mau đi mời vào! Thôi, để ta tự đi.

Mộ Dung tri phủ đứng lên, vội vàng đi ra ngoài, một đám quan sai vội vàng đuổi theo.

Nữ nhi bảo bối của mình ở trong thành Biện Lương, một mực muốn gia nhập Thần Tiêu Cung.

Tuy nàng ta là sủng phi của bệ hạ, nhưng không phải nhất định là có thể vào được, đến bây giờ vẫn không có tin tức chính xác.

Nếu người ở bên ngoài đúng là người của Thần Tiêu Cung, chẳng phải đây là một cơ hội tốt sao.

Sau khi đi ra, vừa hay Lý Ngư không có mặt, vẫn chưa quay về, Mộ Dung tri phủ nhìn xung quanh, lập tức giận tím mặt,

- Người đâu rồi?

- Mạt tướng đã hẹn với hắn rồi, rất nhanh sẽ trở lại.

"Bốp" một tiếng, Mộ Dung tri phủ vươn tay tát Hoàng Tín một chưởng, mắng:

- Nếu hắn mà tức giận bỏ đi, ta sẽ không tha cho ngươi?

Ngón tay Hoàng Tín run rẩy, lửa giận bốc lên, nhưng bận tâm thân phận của đối phương, cố nén không dám động thủ.

Mộ Dung tri phủ giống như không phát giác, tiếp tục hùng hùng hổ hổ.

Hoàng Tín vừa lập được công lao, lại bị đối đãi như vậy, người chung quanh đều có chút lạnh lòng.

Lúc này Lý Ngư mới chậm rãi trở về, hắn đã nói với Hoàng Tín rồi, chỉ có điều không ngờ Tri phủ vì nữ nhi nhà mình mà cáu giận như vậy.

Hắn từ xa xa đã lờ mờ nhìn thấy cảnh Hoàng Tín chịu nhục, sau khi đi tới, có người nói với Mộ Dung tri phủ:

- Chính là vị tiểu đạo trưởng này.

Sắc mặt Mộ Dung tri phủ chuyển giận làm vui, ân cần tiến lên, ôm quyền nói:

- Lỗi quá lỗi quá, không ngờ để để đạo trưởng phải chờ ở đây, đều do tên vũ phu này. Xin tiểu đạo trưởng đừng trách, mời vào trong.

Lý Ngư sát ngôn quan sắc, chỉ thấy Hoàng Tín đang vừa xấu hổ vừa giận dữ, chẳng trách lại như vậy.

Cho dù mình đã khách khí với hắn có thừa, chịu nhục ở trước mặt mình, vẫn khiến hắn trên mặt khó coi.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, cười bảo:

- Ta đã nói trước với Hoàng tướng quân rồi, Tri phủ không cần đa lễ.

- Quân nhân vô tri, chậm trễ đạo trưởng, mời vào.

Lý Ngư theo hắn vào nha môn, Mộ Dung tri phủ quay đầu lại nhìn, Hoàng Tín cũng tiến vào theo, lập tức phụng phịu khiển trách:

- Ngươi còn ở đây làm gì, đồ chướng mắt, cút!

Mặt Hoàng Tín nghẹn tới biến thành màu tím đen, phẩy tay áo bỏ đi.

- Thất phu không biết lễ nghi, không đọc thi thư, khiến tiểu đạo trưởng chê cười.

Hắn ba câu không rời vũ phu, đây là bệnh chung của văn nhân Đại Tống, Lý Ngư cũng biết một chút, chỉ có điều không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Hoa Vinh ở Thanh Phong Trại, chắc cũng bởi vì nguyên nhân này mới buồn bực chán nản, cuối cùng theo Tống Giang đi lên một con đường không có lối về.

Lý Ngư thuận miệng qua loa vài câu với hắn, phát hiện Mộ Dung tri phủ đúng là bao cỏ thật sự, há miệng ngậm miệng đều là nữ nhi của hắn thế này thế kia, Thần Tiêu Cung thế này thế nọ, không có một chút lòng dạ và kiến thức nào.

Không nói được nửa câu vừa ý, Lý Ngư đợi một lúc, đứng dậy cáo từ.

- Ta còn có chút chuyện phải làm, không ở lại lâu được.

Mộ Dung tri phủ kinh ngạc nói:

- Bản quan đã phái người chuẩn bị xong tiệc rượu rồi.

- Miễn đi, thực sự không thể phân thân, để lần sau đi.

Lý Ngư không cho hắn cơ hội giữ lại, dẫn theo Tiểu Kim Liên cất bước ra khỏi nha môn.

Hắn lấy ra, sổ nhỏ nhìn thấy điểm đỏ gần đó, dẫn theo Tiểu Kim Liên đi tới, phát hiện là một tửu lâu.

Hoàng Tín ngồi một mình trên bàn, bày mấy miếng thịt, còn có bầu rượu bầu rượu.

Lý Ngư đi tới ngồi xuống, cười nói:

- Tiểu nhị, thêm một cái bát.

Hoàng Tín quay đầu, phát hiện là Lý Ngư, vẻ tức giận trên mặt tạm thời thu lại, trầm giọng nói:

- Sao tiểu đạo trưởng lại tới đây?

- Ta nói chuyện không hợp với kẻ ngu đó, ở lâu cũng vô ích.

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Hoàng tướng quân có một thân bản sự, lại phải chịu đánh chịu mắng dưới tay hắn, là cớ làm sao?

- Ài, ta khác với đạo trưởng, ta sao không muốn túm cổ áo hắn, đánh cho thành đầu heo, nhưng người ở quan trường, thân bất do kỷ, tuy chức này không quan trọng, nhưng Hoàng Tín vẫn phải dựa vào nó để nuôi gia đình.

Lý Ngư cười nói:

- Ta ở Biện Lương, dựa vào sự tương trợ của Quốc sư đang khai tông lập phái. Nếu Hoàng huynh không chê, không bằng tới hỗ trợ đi.

Hai mắt Hoàng Tín trợn trừng, động lòng không thôi, nhưng lập tức lại cúi đầu, khẩn trương nói:

- Hoàng mỗ từng này tuổi rồi, chỉ sợ không có thiên phú tu đạo.

- Tu đạo không phân lớn nhỏ, đại đạo ba ngàn, cũng không phải toàn là dựa vào thiên phú. Nếu ngươi chịu đến, phát dương quang đại môn phái chúng ta, còn sợ không thể nuôi được gia đình à.

Hoàng Tín cúi đầu, quyền đầu nắm chặt, xem trong lòng đang giãy dụa, khó có thể hạ quyết tâm. Trong lòng thầm nghĩ, có phải nên đi hỏi sư phó Tần Minh một chút không.

Lý Ngư cười nói:

- Nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục để tên cứt đái Mộ Dung đó hô đến hét đi, giống như quả bóng cao su, để mặc người ta làm nhục, vậy cứ coi như ta chưa nói gì.

Hoàng Tín vỗ bàn, đứng dậy ôm quyền nói:

- Hoàng Tín nguyện dẫn theo đạo trưởng, cùng xây dựng môn phái!

- Tốt!

Lý Ngư cười thầm trong lòng, lần này lại thu phục được một địa sát tinh, may mà có Mộ Dung hỗ trợ, hoàn toàn không tốn công phu.

Hoàng Tín đứng dậy, đi tới, nha môn

- Tri phủ đâu?

- Ở hậu viện.

Hoàng Tín không nói gì, tới thẳng hậu viện nha môn, hắn là người trong quan phủ, không ai ngăn cản.

Mộ Dung tri phủ mất mặt ở chỗ Lý Ngư, tâm tình rất không tốt, nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức tìm được cửa phát tiết.

- Tên tặc quân này...

Rầm một tiếng, Hoàng Tín ném yêu bài tới trước mặt hắn, cắm vào đá giả bên cạnh Tri phủ rất sâu, khiến hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn,

- Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?

Hoàng Tín nhìn trò hề của hắn, trong lòng khoái ý vô cùng, quát mắng:

- Hoàng Tín ta chính là nam nhi giãi bày tâm can, hảo hán cắn đinh ăn sắt, há có thể để mặc loại phế vật như ngươi sử dụng. Binh mã đô giám này lão tử không làm nữa.

Lúc này trong Tửu lâu, Lý Ngư uống một ngụm rượu, nhìn thấy trên sổ nhỏ, xuất hiện một hàng chữ, khóe miệng lập tức nhếch lên, cười ra tiếng.

Hoàng Tín, xếp thứ ba mươi tám ở Lương Sơn đại tụ nghĩa, là mã quân tiểu bưu tướng kiêm viễn tham xuất tiếu đầu lĩnh, trên ứng địa sát tinh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️