Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 87: Thanh châu

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư theo tiếng nhìn lại, trong tay Tiểu Kim Liên lúc lắc một con hạc giấy, đang vẫy mình.

- Cái gì vậy?

Đi qua nhìn một cái, hạc giấy này hắn đã từng thấy, là đồ chuyên dụng của Đại Kiều. Giấu ở trên xà nhà của mình, chính là hình dạng này, chất liệu cũng giống.

Lý Ngư là rời khỏi Biện Lương mới biết mình bị giám thị, cũng khiến hắn có thêm một chút kiêng kị đối với loại chó hào môn này.

Những người này có pháp bảo mà người thường khó có thể tưởng tượng, không nói được là lúc nào, gốc gác của mình đã bị người ta nắm rõ, mình lại vẫn không hay biết gì.

Lấy được hạc giấy, sau khi giở ra xem, bên trên viết tám chữ: Có việc đi trước, chớ có lo lắng.

- Chuyện gì thế?

Lý Ngư cau mày hỏi.

Tiểu Kim Liên chống nạnh thở hổn hển nói:

- Ta chưa đi được mấy bước, nhìn thấy Đại Kiều tỷ dẫn theo Bạch Mao tiền bối, ở trong không trung bay về phía nam. Ta ra sức vẫy, bọn họ cũng không dừng lại, một con hạc giấy bay đến. Ta lại đuổi theo một lúc, vẫn không đuổi kịp, thuận theo quả cầu lửa tới đây tìm ngươi.

Nàng ta kiễng chân, hỏi:

- Viết gì thế?

- Ngươi không thấy à?

Mặt Tiểu Kim Liên lập tức đỏ bừng, nắm chéo áo, Lý Ngư thầm kêu một tiếng không tốt, quên mất nàng ta không biết chữ, sẽ không ảnh hưởng đến lòng tự trọng của hài tử chứ?

Thu đồ đệ tuổi còn nhỏ chính là có điểm này không tốt, động chút lại phải chú ý giúp thể xác và tinh thần của bọn họ được trưởng thành khỏe mạnh.

Lý Ngư xoa xoa đầu Tiểu Kim Liên, cười nói:

- Không sao, ta sẽ dạy ngươi biết chữ.

- Thật à?

- Đương nhiên. Lý Ngư thấy nàng ta vui vẻ ra mặt, không tự ti nữa, mới ngẩng đầu lên.

Hồ ly Bạch Mao này trước nay là không có lợi thì không dậy sớm, hắn gọi Đại Kiều đi có thể có hảo tâm gì?

Đại Kiều lại là đại tiểu thư hào môn không rành thế sự, tiếu quả phụ của hoàng thất Đông Ngô, trong đây khẳng định có mờ ám.

Lý Ngư thầm toát mồ hôi cho Đại Kiều, thân binh của Hoàng Tín đã dắt ngựa đến.

- Chúng ta đi chứ?

Hoàng Tín hỏi.

- Đi thôi.

Lý Ngư, thở hắt ra một hơi, hiện tại nghĩ những cái này cũng vô dụng, tua cờ của Đại Kiều đâu chỉ ngày đi ngàn dặm, lúc này hơn phân nửa đã ra khỏi phủ Thanh Châu.

- Ngươi biết cưỡi ngựa không?

Sau khi Lý Ngư lên ngựa, cúi đầu hỏi.

Tiểu Kim Liên, lắc đầu trong mắt đầy vẻ chờ mong nhìn Lý Ngư.

Lý Ngư mỉm cười một tiếng, đi xuống vươn tay ra, Tiểu Kim Liên nhoẻn miệng cười, cầm tay hắn.

Lý Ngư nhẹ nhàng kéo một cái, lôi nàng ta lên ngựa, để nàng ta ngồi phía trước mình.

Tiểu Kim Liên ở trong lòng hắn, hai má trắng ngần hiện lên đỏ ửng mê người, mắt đẹp trắng đen rõ ràng lúc này ba quang lưu động, giống như say rượu, nhìn phong cảnh trong rừng chung quanh.

Lý Ngư nắm dây cương, tâm tư bay xa, hồn nhiên không chú ý tới tâm tư của tiểu cô nương ở trong lòng.

Lúc này hắn đang suy nghĩ, nên đòi lợi ích với Lâm Linh Tố thế nào.

Mình bôn ba qua lại vì Đại Tống, thay hắn thu thập nhiều sát tinh như vậy, không thể làm việc vô ích.

Cũng không biết Thời Thiên đến Biện Lương, làm việc thế nào rồi.

Chỉ cần có được phê văn khai tông lập phái, lại có Thần Tiêu Cung chống đỡ, một môn Chính Kinh Đạo này của mình khẳng định có thể thuận lợi xây thành.

Lần này tới Thanh Phong Sơn, khiến hắn hiểu được một đạo lý, sát tinh không phải cứ lên Lương Sơn, mà có nơi khác dễ đi hơn.

Có một số ác nhân tội ác tày trời, mình khẳng định là không thể thu được, nhưng loại nhất nghệ tinh đặc biệt nổi bật như Thời Thiên, chưa làm chuyện thương thiên hại lí gì, lại có thể thu vào tông môn của mình.

Truyền đạo ở lục triều, không có thế lực của mình thì căn bản chính là nửa bước cũng khó đi.

- Ơ, cái gì mà thơm thế?

Lý Ngư đang nghĩ thì bị một mùi lạ cắt ngang, hắn là thuật sĩ ngũ hành, vô cùng mẫn cảm đối với mùi vị, nhất là sau khi từng thấy loại chiêu thức hạ độc dưới lòng đất khó lòng phòng bị của Ngô Dụng.

- Không có độc?

Lý Ngư hơi kiểm tra một chút, biết không có độc, hắn cẩn thận ngửi một cái, chắc là từ trên người Tiểu Kim Liên ở trong lòng phát ra.

Hắn và Tiểu Kim Liên từng ở cùng phòng mấy lần, rất quen thuộc với mùi vị của nàng ta, là mùi thơm của thiếu nữ, không nồng như vậy.

Lại nhìn kỹ, cổ nàng ta đỏ rực, giống như cánh hoa mới nở, cái mông non mềm theo vó ngựa thỉnh thoảng lại lén lút cọ vào trên người mình, vô cùng nhuyễn ngọc ôn hương.

Lý Ngư hít một hơi, trong lòng đã hiểu ra, cô gái nhỏ này, sau khi động tình thì có mùi thơm lạ?

Không hổ là ngươi, Kim Liên.

Lý Ngư cúi đầu, nói khẽ bên tai nàng ta:

- Thành thật một chút, còn càn quấy là ta đánh vào lòng bàn tay ngươi đó!

Tiểu Kim Liên đột nhiên mặt đỏ tai hồng, cả người nóng lên, ngượng ngùng không thôi, thân thể mềm như bún, rúc trong lòng Lý Ngư.

- Có thể không đánh lòng bàn tay người ta không, đau lắm...

Mấy tiếng này nhỏ như muỗi kêu, gần như rên rỉ.

Lý Ngư bĩu môi bất đắc dĩ, tiểu yêu tinh này, đẳng cấp lại cao lên rồi.

Tiểu Kim Liên đợi một lúc, không đợi được Lý Ngư ca ca đáp lại nàng ta, có chút thất vọng, cũng sợ Lý Ngư ghét bỏ, hơi ngồi về phía trước.

Thanh Châu là một trong chín châu thượng cổ, từ Bột Hải về phía nam, từ Thái Sơn về phía bắc, đất là bạch nhưỡng phì nhiêu.

Tiên dân Trung Nguyên canh tác ở đây, "Biển lớn chỉ có Thanh Châu", đất này chủ xuân, chủ mộc, cho nên mới gọi là Thanh.

Trong phủ Thanh Châu, quả nhiên là xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là cổ mộc che trời.

Bách tính nơi này đã nghe khoái mã trở về báo tin trước nói tiêu diệt được cường đạo Thanh Phong Sơn, nhao nhao đi tới hai bên đường hoan nghênh.

Bọn họ bị mấy đám cường đạo này họa hại, hơi tí là xuống núi đánh cướp, những phú hộ đó thỉnh thoảng còn lo lắng thân nhân của mình bị bắt cóc tống tiền.

Bất kể là lúc nào, sơn tặc thổ phỉ đối với bách tính bình thường mà nói, còn đáng sợ hơn quỷ quái cả vạn lần.

Bởi vì bọn họ cũng là người, cũng phải ăn uống, nhưng lại không tự mình đi trồng trọt, vậy chỉ có thể cướp. Cái gọi là ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, lưng dứt vàng bạc, lúc mới nghe, chỉ cảm thấy hào khí vạn trượng, thống khoái đầm đìa.

Nhưng theo tuổi càng lúc càng lớn, cũng hiểu lí lẽ hơn, cẩn thận nghĩ lại, những lời này cũng quá đáng sợ.

Rượu thịt vàng bạc đều từ đâu mà ra?

Thử nghĩ một chút, ngươi đi trên đường, cầm tiền mình khổ cực kiếm được, tâm tình không tồi còn ca hát, đột nhiên lại bị cướp lấy, thậm chí mạng nhỏ cũng khó giữ.

Lý Ngư theo Hoàng Tín, cùng vẫy tay với bách tính, hưởng thụ tiếng hoan hô ủng hộ hiếm có.

Đột nhiên, trong thần thức của thần thức dường như có thêm thứ gì đó, nhưng vô cùng mỏng manh, cơ hồ là không phát giác ra.

Lý Ngư lại cảm nhận kỹ, đã bị thần thức của hắn hấp thu hết, rất khó phát hiện.

Hắn lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Kỳ quái...

Rất nhanh, đã tới phủ Thanh Châu. Sau khi vào thành, Hoàng Tín ôm quyền nói:

- Tiểu đạo trưởng có nghỉ ngơi một lát không, ta đi bẩm báo Tri phủ.

Theo lý thuyết, người của Thần Tiêu Cung đến gặp một Tri phủ là không cần bẩm báo.

Nhưng Mộ Dung tri phủ thì khác, nữ nhi Mộ Dung quý phi của hắn là sủng phi của Tống Đế.

Hoàng Tín cũng không biết làm việc, hắn dẫn người đi gặp Tri phủ, tuy Tri phủ thường ngày rất phô trương đại quan uy lớn, nhưng đó là đối với bọn họ thôi. Lần này dẫn đến là Thần Tiêu Cung, Tri phủ cao hứng còn không kịp.

Nếu Lý Ngư đúng là đệ tử của Thần Tiêu Cung, chắc đã phẩy tay áo bỏ đi, thậm chí nói vài câu ác độc.

Nhưng hắn không phải, cho nên đối mặt với câu hỏi có chút do dự cẩn thận của Hoàng Tín, Lý Ngư rất hào phóng vẫy vẫy tay,

- Cứ đi đi, ta dẫn muội muội mua đồ dùng mấy ngày ở trong thành.

Hoàng Tín mừng rỡ, không ngờ Lý Ngư lại dễ nói chuyện như vậy, trước kia tuy hắn không có cơ hội tiếp xúc với người của Thần Tiêu Cung, nhưng cũng nghe thấy cũng không ít lời đồn.

Nhóm người này rất ngạo mạn, căn bản không để quan lại địa phương tầm thường ở trong mắt.

Sau khi Hoàng Tín rời khỏi, Lý Ngư đỡ Tiểu Kim Liên xuống ngựa, dắt ngựa nói:

- Muối ăn, hồi hương, hạt tiêu trong Bọc hành lý cũng không còn nhiều, đi, vào trong thành đi dạo.

Tiểu Kim Liên cười ngọt ngào gật đầu, đi sau lưng hắn, phủ Thanh Châu khác với Cao Đường Châu, ven đường khách thương rất nhiều, cửa hàng đều mở, hơn nữa người đến người đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️