Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 86: Mượn quỷ

Chương Trước Chương Tiếp

- Tất là yêu phụ này giết Vương Anh, nàng ta đầu tiên là mê hoặc Vương Anh lạc mất tâm trí, rút đao chém ta, sau đó đợi tới khi chúng ta lưỡng bại câu thương, thừa cơ giết Vương Anh huynh đệ.

Lão tam trắng nõn tuấn tú, cũng quấn khăn trùm đầu màu đỏ thẫm, chính là Bạch Diện Lang Quân Trịnh Thiên Thọ, hắn đỏ mắt, nhìn về phía Lý Ngư.

- Yêu phụ này, giết nhị ca ta, ta chém chết ngươi!

Sau khi dứt lời, hắn tế ra bảo kiếm trong tay, miệng lẩm bẩm.

Kiếm trong không trung phân tán thành mười hai thanh tiểu kiếm, mỗi một thanh đều hóa thành kim xà, sau khi xoay tròn một vòng trong không trung thì bay tới Lý Ngư.

Lý Ngư cười khẽ, không nhúc nhích, thậm chí vẫn đang chải tóc, khoe khoang phong tình.

Mười hai đạo kim xà kiếm đã đâm tới thân thể hắn, Yến Thuận và Trịnh Thiên Thọ ngạc nhiên phát hiện, một giọt máu cũng không chảy ra.

Khuôn mặt tuyệt mỹ này chậm rãi tróc ra, giống như da khô phân tán trên mặt đất. Mà thân thể cũng chậm rãi ngã xuống, hóa thành một cành cây.

- Thụ yêu?

Trịnh Thiên Thọ thu hồi tiểu kiếm, trong lòng ít nhiều có chút hoảng sợ, hỏi Yến Thuận.

Yến Thuận nhìn thi thể Vương Anh trên mặt đất, vô cùng thê thảm, hắn giậm chân nói:

- Đều do Vương Anh quá háo sắc, gặp phải yêu ma quỷ quái trong rừng.

- Đại ca, làm sao bây giờ?

Thanh âm của hắn mang theo một chút run rẩy, tuy bọn họ giết người như ma, ăn thịt người vô số, nhưng loại chuyện này một khi rơi vào trên đầu chính bọn họ, cũng không thể không sợ.

Lý Ngư ở trên ngọn cây, chăm chú nhìn động tĩnh phía dưới, nhìn bước chân của Yến Thuận, biết tiểu tử này muốn chuồn.

- Ta tặng các ngươi một phần đại lễ!

Ngón tay Lý Ngư bấm một cái, Thủy linh chi lực trong đầm tụ lên lên trời.

- Tam nguyên thủy sám, Thái Thượng sắc lệnh, tật!

Vô số Thủy linh chi lực bị Lý Ngư đánh vào trong âm hồn của cô hồn dã quỷ trong đầm nước, đầm nước lập tức nổ tung.

Vô số oan hồn lệ quỷ từ trong đầm nước đi, giống như cửa địa ngục bị xé mở, khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran.

Những lệ quỷ này bởi vì Thủy linh chi lực, có một chút pháp lực ngắn ngủi, bọn họ lại thuộc về tồn tại cực âm cực lạnh, phối hợp với Thủy linh chi lực, dính vào có thể chết rét.

Những oán hồn này toàn bộ đều bị Thanh Phong Trại làm hại, dội nước lạnh móc tim gan, làm thành canh tỉnh rượu, thi thể lại bị ném vào đầm nước, không thể siêu thoát, oán khí ngút trời.

Bọn họ lại thấy ánh mặt trời, nhìn cừu nhân, lập tức đỏ mắt, gầm rú xông lên.

Từng đạo lục quang cuốn lấy Trịnh Thiên Thọ và Yến Thuận, vẫn đang không ngừng nhào lên.

Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã bị đóng thành, không thể động đậy, những oán quỷ này vẫn âm hồn bất tán, tiến vào từ mỗi một lỗ thủng trên người bọn họ, khiến ngũ tạng lục phủ của bọn họ đều nứt vỡ.

Lý Ngư vẫn không hiện thân, hắn ngồi trên cây, lấy ra sổ nhỏ, chỉ thấy bên trên có thêm ba hàng tên:

Cường Tinh Cẩm Mao Hổ Yến Thuận.

Vi Tinh Ải Cước Hổ Vương Anh.

Dị Tinh Bạch Diện Lang Quân Trịnh Thiên Thọ.

Lại nhìn trên bản đồ, gần đây vẫn có ba điểm đỏ, Lý Ngư nghĩ một chút, biết chắc là Hoa Vinh, Tần Minh và Hoàng Tín.

Mình giết ba tặc, vốn tưởng rằng có thể giải nhân quả của bọn họ, khiến ba người này sẽ không lên Lương Sơn nhập bọn, điểm đỏ cũng sẽ biến mất.

Lý Ngư hơi thở dài, xem ra bọn họ vẫn có cơ duyên lên Lương Sơn, mình vẫn phải phá hoại mới được.

Hắn nhét sổ nhỏ vào trong lòng, vươn tay ra bấm một cái, miệng lẩm bẩm.

Trong đầm nước, phát ra từng trận bạch quang, lờ mờ có tiếng thở dài như trút được gánh nặng.

Làm xong tất cả, ngón tay Lý Ngư bấm ra quả cầu lửa, chỉ lên trời.

Quả cầu lửa trong không trung tản anh sáng, chỉ chốc lát sau Hoàng Tín dẫn binh tới, nhìn thấy ba cỗ thi thể trên mặt đất, sau lưng lạnh toát.

Ba người này chết cũng quá thảm, một người bị xé thành hai nửa, hai người còn lại bị đông lạnh thành khối băng, hắn dùng Tang Môn Kiếm chọc nhẹ một cái vào thi thể của Yến Thuận, chỉ nghe rào một tiếng, huyết nhục bị đóng băng vỡ thành vô số hạt băng.

- Tiểu đạo trưởng?

Hoàng Tín nhìn chung quanh, trừ quả cầu lửa trên trời chỉ dẫn mình tới ra, không thấy thân ảnh của Lý Ngư.

Thầm nghĩ hỏng rồi: Tiểu đạo trưởng ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là dựa vào sắc dụ, hy sinh thân thể mới có cơ hội giết chết ba tặc tử?

Vậy hắn khẳng định là không còn mặt mũi nào mà nhìn mình nữa, không biết trốn đi đâu rồi.

Hoàng Tín tự não bổ một phen, đang chậc chậc thở dài, Lý Ngư từ trên cây nhảy xuống,

- Hoàng tướng quân.

- Ơ?

Hoàng Tín nhìn một cái, Lý Ngư một thân đạo bào, cũng không có gì khác thường, xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.

- Thủ đoạn của đạo trưởng cao cường như vậy, giết ba tặc tử này dễ như trở bàn tay, quả nhiên không hổ là cao túc dưới môn hạ của Thần Tiêu Cung Quốc sư.

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Lần này ta chỉ giết ba người Yến Thuận, Vương Anh và Trịnh Thiên Thọ. Tiểu lâu la đều bỏ chạy tứ tán rồi, ta đã làm dấu hiệu trên người bọn họ, ngươi phái binh cùng những người nhỏ này đuổi theo, nhất định có thể tìm thấy sào huyệt của bọn họ.

Hoàng Tín thuận theo ngón tay hắn, cúi đầu nhìn một cái, trên mặt đất có hai người nhỏ to bằng quyền đầu, không nhìn kỹ thì đúng là không thấy.

Hoàng Tín mừng rỡ, vốn cho rằng Lý Ngư sẽ chiếm tất cả công lao, hiện tại xem ra mình vẫn có công lao để kiếm, tuy chỉ là uống chút canh.

Hắn quay người lại, quát thủ hạ, theo người nhỏ đuổi theo cường đạo.

- Tiểu đạo trưởng lập công lớn, trừ hại cho dân, có muốn cùng ta tới phủ Thanh Châu, gặp Mộ Dung tri phủ một lần không?

Mắt Lý Ngư đảo quanh, tới phủ Thanh Châu hơn phân nửa có thể nhìn thấy Tần Minh, còn có Hoa Vinh cũng là người của quan phủ, không bằng đi theo hắn một chuyến.

- Tốt, ta đang có ý này.

Hoàng Tín không ngờ hắn lại đáp ứng, lập tức mừng rỡ, người của Thần Tiêu Cung ai mà không muốn kết giao, một khi kết được chút giao tình, tương lai sẽ có lợi rất lớn.

Cho dù mình không thể kết giao với hắn, đưa tới trước mặt trước mặt, đó cũng là một công lớn, Mộ Dung tri phủ khẳng định sẽ không bạc đãi mình.

Nghĩ tới đây, Hoàng Tín xoa xoa tay nói:

- Nơi đây chỉ còn lại một số lâu la, không cần phải phí sức, để những binh mã dưới trướng mạt tướng thu thập tàn cục là được rồi. Nào, chuẩn bị ngựa! Ta tự mình đưa tiểu đạo trưởng tới phủ Thanh Châu một chuyến!

Lý Ngư hỏi:

- Hai vị bằng hữu của ta đâu?

- Lệnh muội vô cùng lo lắng cho sự an toàn của đạo trưởng, sớm đã ra ngoài tìm rồi, tại hạ không khuyên nhủ được. Cô nương còn lại được một con hồ ly mang đi, không biết đi đâu.

Lý Ngư nhìn quả cầu lửa trên trời, tính chắc Tiểu Kim Liên cũng sắp tới rồi, về phần Đại Kiều và Bạch Mao, hắn không lo lắng chút nào.

Hai người này... Một người một yêu, một kẻ kinh nghiệm phong phú, một người đạo pháp tinh diệu, pháp bảo đầy rẫy, Thanh Phong Sơn nho nhỏ, không ai có thể uy hiếp đến bọn họ.

Trừ khi bọn họ chạy tới chọc Hoa Vinh, nghĩ tới đây, Lý Ngư hỏi:

- Ở đây có phải có Thanh Phong Trại không?

- Đạo trưởng ngay cả cái này cũng biết à?

Hoàng Tín cười ha ha,

- Thanh Phong Trại trước kia là Hoa Vinh làm đương gia, ý hợp tâm đầu với chúng ta, giao tình cũng coi như không tồi. Ta thường theo sư phó tới làm khách, ai ngờ gần đây bên trên lại phái tới một Lưu Cao, ở trong trại to bằng cái lông chim, còn chia ra Văn Tri Trại, Vũ Tri Trại gì đó, Lưu Cao đó tình tình rất bẩn, chúng ta đã mấy tháng rồi không đi qua.

Lý Ngư gật đầu, xa xa truyền đến một tiếng gọi duyên dáng:

- Lý Ngư ca ca, mau đến xem này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️