Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 85: Nội đấu

Chương Trước Chương Tiếp

Thân là một phương sĩ, nhìn thấy nhiều cô hồn dã quỷ như vậy ở trước mặt là rất khó thờ ơ.

Cái này coi như là bệnh nghề nghiệp rồi.

Lý Ngư nhàn rỗi không có gì làm, phóng thích ý niệm, chạy trong người nhỏ oan hồn đó.

- Tất cả nghe lời đứng cho yên, lát nữa giúp các ngươi siêu độ miễn phí. Vận khí của các ngươi cũng tốt đó, ở huyện Cự Dã có người trong nhà có người chết làm tang sự, nhờ ta siêu độ, phí ra sân ít nhất cũng phải ba quan đồng tiền lớn.

Bởi vì bản thân Lý Ngư tu luyện đạo pháp, khiến người nhỏ oan hồn lệ quỷ này trời sinh đã rất khâm phục hắn.

Dường như trong minh minh, những hồn phách đần độn này cũng biết Lý Ngư có thể giải cứu bọn họ.

Đao phủ giết người nhiều, có một loại khí trường, phương sĩ siêu độ nhiều người cũng vậy. Chỉ có điều một bên là ảnh hưởng đến người, một bên là ảnh hưởng đến quỷ.

Đột nhiên, ý niệm của Lý Ngư khẽ động,

- Có người tới.

Lý Ngư mở mắt ra, chung quanh xuất hiện mấy lâu la, nụ cười đáng khinh, nhìn chằm chằm mình.

Một người một vô cùng đến, cười ghê tởm nhất.

Tướng ngũ đoản, lại thêm cái lưng thô như vại nước, chính là vại nước thành tinh rồi.

Đây là Vương Anh?

Vương Anh căn bản không biết lực sát thương của bộ mặt mình, hắn cảm thấy mình rất đẹp trai, xoa xoa tay, cười nói:

- Tiểu nương tử, một mình ngươi ở đây quá nguy hiểm, không bằng theo ta về trong động ăn thơm uống ngon, làm một áp trại phu nhân.

Lý Ngư gật đầu,

- Tốt.

Thanh âm của hắn cũng dùng thanh âm của Cảnh Huyễn tiên tử, vô cùng dễ nghe.

Mắt thấy nữ nhân xinh đẹp này phối hợp như vậy, Vương Anh và lâu la của hắn ngược lại ngây ra một lúc mới cao hứng cười bảo:

- Người đâu, mau đưa phu nhân về, buổi tối giết mấy con tin, cho các ngươi cũng nếm thử đồ tươi, hưởng chút không khí vui mừng của ta.

Lý Ngư đứng dậy, vỗ vỗ mông, nói:

- Đi thôi.

Người bình thường lúc này đều có thể nhìn ra không đúng, nhưng Vương Anh hiển nhiên không phải người bình thường.

Hắn quả thực là rất vui, vui đến lỗ chân lông cả người đều thông thuận hơn rất nhiều, hận không thể lập tức nhào lên.

- Huynh đệ, chớ có mắc mưu!

Yến Thuận dẫn theo người từ phía sau chạy tới, nhìn mỹ nhân do Lý Ngư biến thành, quả nhiên rất yêu mị.

Hắn cao hơn Vương Anh nửa người, thoải mái đè đầu vai Vương Anh, cúi đầu nói:

- Cẩn thận đây là gian tế của quan phủ.

- Gian tế gì, ngươi không thấy à, đây là một đại mỹ nhân, sau này chính là đệ muội của ngươi, áp trại phu nhân của Thanh Phong Trại chúng ta.

Lý Ngư nghiêng đầu, bộ dạng như không hiểu gì, nói:

- Ai vậy?

- Khà khà, mỹ nhân, đây là đại ca của ta, Yến Thuận.

Lý Ngư ờ một tiếng, nói:

- Thì ra ngươi không phải đại ca, vậy ta phải gả cho hắn, làm áp trại phu nhân cho hắn.

Vương Anh vừa nghe vậy liền giận dữ, giơ đao lên bổ về phía Yến Thuận.

Yến Thuận xoay người, tránh một đao này, mắng to nói:

- Ngươi điên à!

Hai mắt Vương Anh đỏ lên,

- Ngươi muốn cướp với ta ư? Giết ngươi rồi ta chính là đại đầu lĩnh.

- Ngươi ngốc thế, đây rõ ràng là kế ly gián của nữ gian tế, muốn huynh đệ chúng ta nội đấu.

Sau khi Yến Thuận nổi giận, lông cả người đứng đứng, một cỗ hung uy sát khí tỏa ra, chỉ vào Lý Ngư mắng:

- Yêu phụ, ngươi dám dùng kế ly gián, ta bổ chết ngươi!

Yến Thuận tóc đỏ râu vàng, tay dài lưng rộng, dáng người khôi vĩ, dưới giận dữ cả người tỏa ra cương phong, bộ pháp vừa nhanh vừa lẹ, một đao bổ tới trên người Lý Ngư.

Lý Ngư lại không sợ chút nào, lạnh lùng nhìn Yến Thuận.

Vương Anh nhìn một cái, hú lên, ở sau lưng hắn, giơ đao bổ.

Hai thanh phác đao múa kín không kẽ hở, đao nào đao nấy đều tỏa ra một trận hồng quang, đao khí tung hoành, uy lực không tầm thường.

Yến Thuận chỉ có thể quay đầu ngăn cản, bằng không bị bổ trúng, chắc không sống nổi.

Trong lòng hắn mắng thầm Vương Anh không có nghĩa khí, không ngờ vì một nữ nhân lại dùng sát chiêu với mình.

Chuyện lần này không thể để yên, huynh đệ là không thể làm nữa, chờ giết nữ nhân này rồi mình sẽ đuổi tên hỗn đản này đi.

Lý Ngư nhìn thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ trong lòng, ba tên này quả nhiên không phải là Lý Trung Chu Thông có thể so sánh.

Nhất là Yến Thuận, thật sự có một cỗ oai vũ, Vương Anh cũng không kém, hai người đánh cho trời mờ đất tối, rất nhiều lâu la trốn tránh không kịp, bị cương khí của bọn họ làm bị thương, cũng có người bị chém thành hai nửa.

Một đám lâu la chạy tứ tán, Yến Thuận vừa đánh vừa nói:

- Vương Anh, ngươi tỉnh táo một chút, đừng để bị người ta lừa.

Vương Anh lại mặc kệ, vẫn khí thế bức nhân, đao pháp càng lúc càng ác, rõ ràng muốn lấy mạng Yến Thuận.

Lý Ngư ung dung nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, ở bên cạnh châm ngòi thổi gió,

- Ngươi quả nhiên chỉ là nhị thủ lĩnh, bị người ta đè đánh, ngươi rốt cuộc có được không đó?

Vương Anh càng lúc càng gấp, hận không thể băm huynh đệ của mình thành vạn mảnh.

Lý Ngư cười thầm trong lòng, tiểu tử này ở trong Thủy Hử, bởi vì Yến Thuận muốn giết vợ của Lưu Cao, hắn muốn rút đao đâm chết Yến Thuận, là người không nói nghĩa khí nhất.

Thấy Hộ Tam Nương xinh đẹp, trước trận dám lên đi đùa giỡn, thiếu chút nữa thì bị đánh chết, có thể thấy được là loại không có đầu óc.

Mình giả dạng quá xinh đẹp, hơi dùng kế ly gián một chút, đã khiến hắn mất đi lý trí.

Yến Thuận cũng bị hắn đánh cho tức giận rồi, mắng:

- Đồ không nên thân, ta một lòng cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta. Thôi, ta chém chết ngươi trước rồi giết yêu phụ này sau.

Yến Thuận không giữ sức nữa, cầm lấy trường đao, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít.

Trong rừng lập tức cuồng phong gào thét, thổi gãy vô số, thân cây khí lưu hội tụ về phía hắn, tập trung đến trên trường đao.

Vương Anh lại không sợ, vẫn múa hai thanh phác đao, tấn công tới Yến Thuận.

Lý Ngư cười lạnh một tiếng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn đã nhìn ra được, một đao này chém xuống, Vương Anh chắc chắn sẽ phải chết.

Ngón tay hắn một mực thầm động trong tay áo, khi hai người triền đấu, hắn một khoảnh khắc cũng không nhàn rỗi.

Vương Anh và Yến Thuận đều đi theo chiêu số cương mãnh, mỗi một chiêu đều đại khai đại hợp, uy lực kinh người.

So đấu như vậy là tiêu hao cực lớn, rất nhanh hai người sẽ không thể thoái mái như lúc ban đầu nữa.

Yến Thuận dần dần chiếm thượng phong, Lý Ngư đã bố trí mấy mộc nhân, chuẩn bị sau khi hắn giết Vương Anh thì lập tức động thủ.

- Hai vị ca ca, mau dừng tay!

Sau một tiếng gầm, từ trong không khí bay ra một thanh lợi kiếm, cắm ở giữa hai người, bị hai cỗ khí lưu lôi kéo đè ép, bồng bềnh trong không trung.

- Sao hai vị ca ca lại tự giết lẫn nhau?

Hắn vừa dứt lời, một sợi dây leo từ dưới chân mọc ra, cấp tốc sinh trưởng, trói chặt hai chân Vương Anh.

Sau một tiếng kêu thảm, Vương Anh bị dây leo xé ra.

Dây leo dã man này chính là mộc linh sau khi Thanh Mộc Quyết được cường hóa. Uy lực là trước kia không thể so sánh nổi, hơn nữa thời cơ Lý Ngư lựa chọn cũng là tốt nhất, Vương Anh căn bản không phòng bị.

Mắt thấy huynh đệ của mình bị xé làm hai nửa, Yến Thuận và Trịnh Thiên Thọ cùng hô lên:

- Vương Anh!

Đầu Vương Anh lăn tới dưới chân Trịnh Thiên Thọ, hắn cầm lên nhìn một cái, mắt Vương Anh trợn trừng, chết không nhắm mắt.

- Người nào? Mau lăn ra đây cho ta, ta phải giết ngươi báo thù cho nhị ca!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)