Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 84: Nữ trang

Chương Trước Chương Tiếp

- Không ngờ đạo trưởng vì bảo vệ bách tính một phương, diệt trừ thổ phỉ cường đạo, có thể làm ra hy sinh lớn như vậy.

Hoàng Tín nhịn cười nói.

Lý Ngư ở trước mắt mặc một thân nữ trang, còn đeo tóc giả. Tóc dài tung bay, không biết là hắn biến ra thế nào.

Lý Ngư sờ sờ túi nước trước ngực, nhìn một vòng, Đại Kiều cười rất quá đáng, hắn buồn bực nói:

- Không phải là ta sợ các ngươi xảy ra bất ngờ à, các ngươi đừng coi thường ba tặc nhân này, bọn họ có thể làm ác ở Thanh Phong Sơn lâu như vậy, khẳng định đều có chút bản sự.

Hoàng Tín cười nói:

- Tiểu đạo trưởng đúng là coi trọng bọn chúng quá rồi, nói thật ba tên hại dân hại nước này không có gì hay cả, chỉ là biết trốn mà thôi.

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, ngoại hiệu Trấn Tam Sơn của tiểu tử ngươi chính là chuyện cười, về sau Lương Sơn xếp số ghế, không ngờ viết lên cho hắn ngoại hiệu này, không biết có phải là Tống Hắc Tử đang trào phúng hắn không.

Hy vọng Hoàng Tín đi tiêu diệt ba thủ lĩnh Thanh Phong Sơn, căn bản là không đáng tin, đây cũng là biện pháp khi không có biện pháp của Lý Ngư.

Trước tiên không nói cái khác, Ải Cước Hổ Vương Anh đó chính là ngạ quỷ trong sắc, hắn ngay cả phu nhân của Thanh Phong Trại Tri Trại cũng dám bắt, dưới tình huống biết rõ thân phận của nàng ta, lại vẫn cứ hãm hiếp, có thể thấy được đã đói khát đến không muốn sống rồi.

Tiểu Kim Liên từ trong lòng lấy ra một cái hộp, cười cười tô mày cho Lý Ngư, Đại Kiều lại đỡ cằm, chuẩn bị hoá trang cho hắn.

Lý Ngư xua tay,

- Sao phải phiền thế, nhìn ta này!

Hắn vươn tay ra bấm một cái, Mộc linh chi lực màu xanh lục từ đầu ngón tay bay ra, vươn tay quệt một cái, một cái mặt nạ xuất hiện trên mặt.

Dung mạo này kiều diễm, mặt mày mang xuân sắc, Lý Ngư ngẩng mặt cười một cái, diễm thái hoành sinh.

Hoàng Tín và thân binh của hắn ở trong trướng nhìn trợn mắt há hốc mồm, Đại Kiều và Tiểu Kim Liên ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một nghi vấn, ai vậy?

Người dưới người là Lý Ngư không giả, nhưng ngươi phải thấy người này rồi mới có thể biến ra được.

Nghĩ tới đây, trong không khí dường như tràn ngập mùi chua.

Lý Ngư vô cùng, hài lòng đây là hắn dựa theo bộ dạng khi động tình của Cảnh Huyễn tiên tử mà biến thành, tuyệt đối là sức dụ hoặc mười phần.

Lý Ngư dang tay, xoay một vòng, đắc ý dào dạt nói:

Thế nào?

Đại Kiều hừ một tiếng:

- Yên thị mị hành.

- Ê, ngươi nói thế, đây không phải vì tiễu phỉ mới giả trang như vậy ư?

- Ai biết được, có lẽ đây là bản tính của ngươi, chính ngươi thích giả làm nữ nhân.

Tiểu Kim Liên quýnh lên, thân thể nghiêng về phía trước, kiễng chân nói:

- Không phải, Lý Ngư ca ca không phải người như vậy.

Lý Ngư cả giận:

- Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng ngươi đừng nói lung tung, ta là đàn ông thuần.

Hoàng Tín có chút do dự, sau một thoáng, mở miệng hỏi:

- Tiểu đạo trưởng giả dạng thế này... Là không thành vấn đề, nhưng xuất trướng thế nào mới có thể không khiến tặc nhân hoài nghi?

- Ta cứ như vậy xuất hiện ở Thanh Phong Sơn, cho dù hắn biết là cạm bẫy, cũng sẽ mắc mưu, bởi vì hắn là kẻ dâm tiện.

Chuyện Ải Cước Hổ Vương Anh làm, phàm là người có chút đầu óc, tuyệt đối là làm không được.

Lý Ngư rất có lòng tin đối với hắn, hắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, càng sẽ không tính toán có phải âm mưu hay không, hắn nhất định sẽ mắc mưu.

Lý Ngư thoải mái đi ra ngoài, lên đường nhỏ của Thanh Phong Sơn, chậm rãi tiến về phía trước.

Sau lưng hắn, trên mặt đất có một nê nhân và một mộc nhân nho nhỏ, đều chỉ to bằng hạt đậu, phân biệt đi lại trên mặt đất và nhảy trên ngọn cây, cảnh giác chăm chú nhìn chung quanh.

Trong núi rừng gió lạnh từng trận, cổ mộc che trời phủ đất, tiếng kêu của mãnh thú liên tiếp vang lên.

Lá cây sàn sạt, muỗi thành đàn, Lý Ngư đi vào sâu trong rừng cây, trên đường đi cảm nhận cẩn thận không khí chung quanh.

Đi được vài bước, trước mắt xuất hiện một đầm nước, chung quanh khí lạnh dày đặc, muỗi đến đây cũng không dám tiến lên nữa.

Trên đầm nước, hơi nước vấn vít, chung quanh kỳ thạch trải rộng, bên bờ đầm nước, mọc một số hoa nhỏ vô danh, đủ loại màu sắc, vô cùng đáng yêu.

Đột nhiên, người nhỏ mộc linh truyền đến tiếng động lạ, Lý Ngư nhắm mắt lại cảm nhận, người nhỏ mộc linh ngửi được trong không khí có mùi máu tươi.

- Xem ra ở ngay gần đây.

Lý Ngư ngồi trên cỏ, làm đến một cái ôm cây đợi thỏ, lẳng lặng chờ đợi.

Hắn dựa vào một tảng đá cạn đầm lạnh, trong nước đầm này, nhắm mắt lại, phóng thích một chút Thủy linh chi khí, tiến vào đầm lạnh.

Đáy đầm đều là xương trắng ơn ởn, tóc người chết bồng bềnh trong nước, giống như bèo trôi.

Vô số oan hồn đều trốn trong nước, chẳng trách lại hàn khí bức người, hơn nữa sinh linh không dám tới gần.

Người nhỏ lệ quỷ oán quỷ này đờ đờ đẫn đẫn, dựa sát với nhau cũng không biết ra ngoài đầu thai, cũng không có bản sự báo thù, phàm là có thi thể mới bị ném vào, bọn họ lại cuốn lấy oan hồn mới, cảm nhiễm lẫn nhau, oán khí càng đậm, lại càng không thể chuyển thế.

Trong rừng cây cạnh đầm nước, một đôi mắt, dạo qua một vòng, nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi biến mất.

Khóe miệng Lý Ngư nhếch lên, con cá mắc câu rồi.

Trong rừng cây, một lâu la trên người phủ đầy lá cây, đi qua trong rừng giống như giẫm trên đất bằng.

Hắn đi đến trước một gốc cổ thụ to lớn, cầm lấy một hòn đá, gõ ba cái lên thân cây.

Thân cây chậm rãi vỡ ra một lỗ hổng, tiểu lâu la chui vào, thân cây lại chậm rãi khép lại, từ bên ngoài không nhìn ra một chút dấu vết.

Từ thân cây đi vào trong, nối thẳng xuống dưới lòng đất, là một hành lang vừa rộng lại dài.

Đường ở hai bên đều là một số lâu la canh gác, hắn bước nhanh vào, đi tới một mật thất rộng rãi dưới lòng đất.

Trong đây bàn ghế đầy đủ, nến đều là dùng mỡ người để luyện ra.

Trong không khí tràn ngập mùi vị kỳ quái, khiến người ta vừa ngửi thấy là buồn nôn.

Trên thượng thủ ba người đang ngồi, trên ghế lót đệm mất da hổ, trên bàn đá chén bát lộn xộn, cũng không có ai đi lên thu dọn.

Trong đó một người nằm nghiêng trên mặt đất, trong lòng ôm một vò rượu, ngáy o o, tướng ngũ đoản, mặc một thân áo vá vải thô, khóe miệng có hai chòm râu, chính là Ải Cước Hổ Vương Anh.

Lâu la đi lên ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, người này lập tức mở mắt ra, nói:

- Thật à?

- Tiểu nhân không dám lừa gạt nhị đại vương.

Vương Anh bật dậy, đứng lên, vơ hai thanh phác đao dựng ở bên cạnh, muốn ra ngoài.

Hắn đi quá nhanh, một cước đá phải bắp chân của Yến Thuận, Yến Thuận hét lên một tiếng túm cổ áo hắn, mắt trợn trừng, muốn giết người.

Nhìn thấy là huynh đệ nhà mình, Yến Thuận mắng:

- Tiểu tử ngươi tên là là Ải Cước Hổ, quả nhiên là tay ngắn chân ngắn, đi đường còn không mang theo mắt, gầm gừ như vậy là muốn đi đâu?

Tâm tình của Vương Anh rất tốt, thường ngày hắn là sẽ không chịu nghe loại ngôn ngữ này, nhưng lúc này lại căn bản không để ý, cười nói:

- Khà khà, hảo ca ca của ta, chuyện tốt của huynh đệ ngươi tới rồi.

- Chuyện gì?

Vương Anh vung tay, thả hắn ra,

- Lấy đâu ra thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, tiểu nương tử đó của ta đi mất thì hỏng.

Hắn vội vã ra ngoài, Yến Thuận túm tiểu lâu la hỏi:

- Chuyện gì?

- Đại vương, trong rừng có một nữ nhân thiên kiều bá mị, một mình nghỉ ngơi ở đầm lạnh. Nhị đại vương nói muốn bắt về làm áp trại phu nhân.

Yến Thuận ngây ra một thoáng, nói:

- Nơi như Thanh Phong Sơn, sao lại có tiểu nương tử tới một mình, chắc chắn là có gian trá. Mau điểm nhân mã, ta muốn đi xem!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️