Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 83: Dụ địch

Chương Trước Chương Tiếp

Ba người ba người theo Hoàng Tín tới đại doanh của hắn.

Bởi vì là khách quý Thần Tiêu Cung, Hoàng Tín rất khách khí với bọn họ, vào đại trướng lại hạ giọng, lén lút nói với thân binh dưới trường:

- Đi điều tra xem Lý Trung trên Đào Hoa Sơn đã chết hay chưa, là ai đánh chết, sau đó lập tức trở về báo cho ta.

Thân binh ôm quyền ra ngoài, Hoàng Tín xoay người, cười nói:

- Đạo trưởng, mời ngồi.

Lý Ngư cười nói:

- Tướng quân khách khí rồi.

Tuy ngoài miệng khách khí một chút, nhưng mông Lý Ngư lại không khách khí chút nào, trực tiếp an vị ở thượng thủ.

Không phải hắn tự đại, mà là đã giả mạo người của Thần Tiêu Cung thì phải làm cho trọn vẹn.

Hoàng Tín thầm gật đầu, người của Thần Tiêu Cung đều nổi tiếng là cao ngạo, xuất môn bên ngoài, sao có thể quá khách khí với mình.

Tiểu tử này cũng vô cùng lễ phép.

Đại Kiều không vào đại trướng, nàng ta ở ngoài trướng tò mò nhìn quân doanh, nhìn qua thì hồn nhiên đáng yêu, không có tâm cơ gì.

Lý Ngư nhìn bóng lưng của nàng ta, thở dài một tiếng, đại hộ nhân gia chính là tốt như vậy. Cả người nàng ta đều là bảo bối, đạo thuật cũng thượng thừa, thậm chí còn có thể ngự không mà đi.

- Thanh kiếm này của Hoàng tướng quân có chút thú vị...

Lý Ngư có chút hứng thú nói.

Trên mặt Hoàng Tín lộ ra vẻ giật mình, rất rõ ràng Lý Ngư đã nói đến chỗ ngứa của hắn, hắn vuốt râu cười nói:

- Tiểu đạo trưởng nhãn lực tốt thật, mũi kiếm này dài bốn thước chín tấc, kiếm nặng mười bảy cân sáu lạng, chính là hải ngoại hàn kiếm tinh anh, thổi lông chặt tóc, tên là: Tang Môn Kiếm!

Lý Ngư vận chuyển kim linh, thăm dò một chút, thanh Tang Môn Kiếm này, bên trong trừ kim linh ra, còn có một chút độc tố.

Chẳng trách lại lấy cái tên này, quả nhiên không hổ là Tang Môn Kiếm, tự mang độc. Nếu trúng một đao, cho dù không phải vết thương trí mạng, cũng sẽ bị độc chết.

Biết rõ môn đạo của thanh Tang Môn Kiếm này, Lý Ngư ngược lại không còn hứng thú. Tuy kiếm này rất thực dụng, nhưng không phải nhất lưu, kém xa bảo đao mà Lý Tuấn cho mình mượn.

- Hoàng tướng quân, không phải nói thương nghị tiễu phỉ thế nào à, chúng ta bắt đầu đi?

Hoàng Tín ngây ra một thoáng, lập tức cười nói:

- Đúng là nên như vậy, ngươi xem, ta nhìn thấy đạo trưởng của Thần Tiêu Cung đều cao hứng tới hồ đồ rồi.

- Hoàng tướng quân nói đùa rồi, ta thấy ngươi không hồ đồ.

Lý Ngư nháy mắt, cười bảo.

Diễn xuất này của hắn khiến Hoàng Tín có chút xấu hổ gãi gãi đầu, rõ ràng là người ta đã nhìn ra ngươi không tín nhiệm hắn, đồng thời phái người đi hỏi tin.

Trong lòng Hoàng Tín ngược lại càng tin Lý Ngư đúng là đạo sĩ của Thần Tiêu Cung, bằng không sao hắn lại bình tĩnh như vậy.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau thân binh trở về, ghé vào bên cạnh Hoàng Tín thì thầm vài câu.

Hoàng Tín lập tức ngồi thẳng người,

- Thì ra tiểu đạo trưởng thật sự đã giết Lý Trung và Chu Thông, là Hoàng Tín ta uổng công làm tiểu nhân một hồi rồi.

- Binh giả, sự việc quan trọng, Hoàng tướng quân chấp chưởng một doanh, cẩn thận là điều nên làm.

Đại Kiều đứng ở cửa trướng, nhìn hắn nói dối mà mặt không đỏ, bộ dạng điêu luyện, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là yêu tinh gạt người, không có một câu nào là thật.

Mắt Lý Ngư sáng lên, có ý gì?

Cảm nhận được ánh mắt ở cửa, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, Đại Kiều nhìn chằm chằm người ta, khó tránh khỏi có chút chột dạ, giả vờ vén tóc, quay đầu đi.

Mắt Lý Ngư sáng lên, có ý gì?

Chẳng lẽ nàng ta có ý với ta?

Chậc chậc, lát nữa đi thỉnh giáo Bạch Mao một chút, xem nên làm gì.

Ở bên cạnh Lý Ngư, ngón tay Tiểu Kim Liên vê góc váy tới trắng bệch, nhìn Đại Kiều, lại nhìn nhìn mình, cắn môi lắc đầu.

Hoàng Tín tự cho là đã xác định được thân phận của Lý Ngư, cũng không giấu diếm gì nữa, vỗ bản đồ trên bàn nói:

- Thanh Phong Sơn chiếm diện tích cực lớn, trong núi lại có nhiều huyệt động, trước kia có không biết bao nhiêu cường giả trốn bên trong. Từ khi huynh đệ Cẩm Mao Hổ Yến Thuận, Ải Cước Hổ Vương Anh tới, giết thủ lĩnh của sơn trại khác, bắt sống mấy người còn móc tim lấy gan bỏ vào rượu uống. Hiện giờ trong núi này cũng chỉ có hai người bọn họ, cộng thêm một Trịnh Thiên Thọ mới nhập bọn, dưới tay thủ hạ lâu la đông đúc, lại đào thêm địa đạo, mấy lần thoát khỏi sự tiễu phỉ của chúng ta.

- Đào động?

Lý Ngư nhớ lại tình cảnh trong núi rừng lúc ban ngày, núi này vốn lớn, còn có địa đạo, một khi tiến vào, muốn tìm thấy bọn họ, quả thực chính là mò kim đáy bể.

Đáng tiếc, không có Đoản Bối.

Nếu có hắc trư tinh Đoản Bối, thoáng cái là tìm ra được bọn họ. Đó chính là con lợn từ đồi Hoàng Nê đến đồi Cảnh Dương, đào địa đạo cũng có thể đào ra bảy cái.

- Ba tặc nhân đầu lĩnh này bản sự thế nào?

Lý Ngư thuận miệng hỏi.

Hoàng Tín cười nói:

- Không đáng nhắc tới!

Lý Ngư bĩu môi, tên này vẫn tự tin như vậy, Lý Ngư nhớ mang máng, Hoàng Tín tự đặt cho mình ngoại hiệu Trấn Tam Sơn, lời thề son sắt nói sẽ bình định được ba đỉnh núi, kết quả vừa tới đã bị bọn Vương Anh thu thập, ngu nga ngu ngơ theo sư phó Tần Minh gia nhập Lương Sơn.

Hắn đã đưa đội ngũ tới Thanh Phong Sơn, không ngờ vẫn chưa biết tình báo của đối thủ, khinh địch như vậy, có thể thắng được mới là lạ.

Một thân binh bên cạnh ôm quyền nói:

- Trong ba người, Ải Cước Hổ Vương Anh đó vốn là xuất thân nhà xe, một lần trên đường vận chuyển, nửa đường thấy hơi tiền nổi máu tham, giết người cướp của, kết quả chuyện lộ ra rồi bị bắt. Sau đó vượt ngục đào tẩu, đến Thanh Châu Thanh Phong Sơn vào rừng làm cướp.

- Cẩm Mao Hổ Yến Thuận, vốn là người Lai Châu, tóc đỏ râu vàng, hắn vốn là xuất thân buôn lậu ngựa dê, vì hao tổn tiền vốn, lưu lạc làm lục lâm, sau đó ở Thanh Châu Thanh Phong Sơn vào rừng làm cướp.

- Lão Tam Trịnh Thiên Thọ là người Tô Châu, trắng nõn tuấn tú, nhân xưng Bạch Diện Lang Quân. Hắn vốn sống bằng nghề bạc, vì thích tập thương gậy, lưu lạc giang hồ, đến Thanh Phong Sơn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với hai tên trước, lập tức cùng nhau vào nhà cướp của.

- Bản sự của ba người này sàn sàn như nhau, cũng từng tranh đấu với nhau, không phân thắng bại.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Hiện tại xem ra, khó giải quyết nhất ngược lại là làm thế nào để tìm được bọn họ, ta biết một cách.

- Ồ? Tiểu đạo trưởng quả nhiên bất phàm, có chủ ý gì thì mau nói đi.

Lý Ngư cười nói:

- Ải Cước Hổ Vương Anh đó là háo sắc nhất, sắc đảm bao thiên, không bằng tìm một mỹ nữ để câu dẫn hắn.

Hắn vừa nói xong, người trong trướng đều nhìn Tiểu Kim Liên bên cạnh Lý Ngư.

Tuy tuổi nàng ta còn nhỏ, nhưng vẻ mặt quyến rũ, dáng người ngạo nhân, tuy Đại Kiều cũng không kém, nhưng vừa nói tới hai chữ câu dẫn, mọi người vẫn toàn bộ đều nhìn về phía Kim Liên.

Lý Ngư xua tay, vỗ Tiểu Kim Liên mấy cái, nói:

- Nàng này thì không được, muội muội của ta tuổi còn nhỏ, khẳng định là không thể làm mồi.

Mày liễu của Tiểu Kim Liên hơi nhíu lại, trong lòng ngọt ngào, cúi đầu thầm vui vẻ.

- Ta đi nhé!

Đại Kiều cười.

Nhìn bộ dạng lúm đồng tiền như hoa của nàng ta, rõ ràng là cảm thấy có chút chơi vui, mới xung phong nhận việc.

Đạo hạnh của đạo hạnh cao hơn mình có thừa, nhưng Lý Ngư vẫn lắc đầu, thổ phỉ trong sơn dã, không đơn giản như Đại Kiều nghĩ, không phải nói tu vi của ngươi cao thì không có nguy hiểm.

- Không được.

- Vậy để ai đi?

Lý Ngư đứng dậy, thở hắt ra một hơi, nghiêm giọng nói:

- Ta.

Đại Kiều thiếu chút nữa thì sặc,

- Ngươi?

- Ta chỉ cần trang điểm một chút, giả dạng làm mỹ nữ, có thể xâm nhập hang hổ, triệt để diệt trừ Ải Cước Hổ và Cẩm Mao Hổ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)