Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 82: Binh mã

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Phong Sơn, sơn đạo gập ghềnh, núi non trùng điệp, một ngọn liền một ngọn.

Nơi ít dấu chân người như vậy, trước kia là nhạc viên của mãnh thú, hiện giờ lại là hang ổ của sơn tặc cường đạo.

Chung quanh đều là cổ thụ che trời, u ám mát rượi.

- Nơi này khiếp người quá, ngươi nói liệu có yêu quái không?

Đại Kiều nhìn chung quanh, có chút chột dạ hỏi.

Lý Ngư xem như đã nhìn ra rồi, đạo pháp của nàng ta rất tinh diệu, tu vi cũng không thấp, nhưng căn bản là không có kinh nghiệm đối địch.

Tu sĩ phái học viện được bồi dưỡng trong nhà ấm, quả thật là khác với loại dã lộ như mình.

Lý Ngư và Tiểu Kim Liên, kiến thức rộng rãi, căn bản không để vùng khỉ ho cò gáy này vào mắt.

- Yêu quái cũng không có gì đáng sợ, đơn giản chỉ là hơi mạnh một chút mà thôi, chúng ta trước kia quen với ba yêu quái, bọn họ vô cùng mâu thuẫn đối với chuyện ăn thịt người. Nhưng ngươi xem cường đạo chúng ta thấy ven đường, mỗi một kẻ đều thích ăn tim gan đồng loại, có mấy người ăn thịt người tới mắt cũng đỏ lên rồi.

Trong một trăm lẻ tám sát tinh này, quả thật có kẻ ăn thịt người tới đỏ mắt, chính là Đặng Phi.

Vốn là phác hán ải Tương Dương, phiêu đãng ăn thịt người nhiều đến đỏ cả mắt, được gọi cho Hỏa Nhãn Toan Nghê Đặng Phi.

Lý Ngư trước kia cũng để ở trong lòng, đọc tới loại miêu tả này, nhiều nhất chỉ thốt ra một câu: Mẹ nó, trâu bò thế!

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng những lâu la đó ở Đào Hoa Trang khoét ngực người ta, móc ra tim gan, đã không còn chút hảo cảm nào với những kẻ được gọi là hảo hán này.

Hỏa Nhãn Toan Nghê... Chắc là ăn thịt người nhiễm bệnh độc chất đạm, đầu óc không bình thường cũng là một trong các bệnh tình.

- Đừng nhúc nhích!

Lý Ngư đột nhiên vươn tay ra, chắn trước Đại Kiều, nàng ta không kịp dừng lại, ngực lập tức va vào cánh tay Lý Ngư, sau đó thì lùi về phía sau hai bước

Đại Kiều giận dữ nói:

- Ngươi muốn chết à!

Lý Ngư xua tay, cúi người xuống, đẩy cỏ khô trên đường ra, nói:

- Ngươi xem đây là gì.

Đại Kiều cúi đầu nhìn một cái, ở trước người nàng ta có một dây thừng nhỏ giấu trong cỏ khô, rất khó phát hiện.

Lý Ngư cầm gậy gỗ, đặt lên trên, dây thằng thắt chặt lại, treo trong không trung.

Tiểu Kim Liên líu lưỡi nói:

- Có cơ quan.

Đại Kiều thở ra một hơi, nếu nàng ta đi lên, bị treo sẽ chính là nàng ta.

- Ai lại đặt loại cạm bẫy ở đây!

Đại Kiều thở hồng hộc mắng.

- Đương nhiên là thổ phỉ, đây là kỹ xảo quen dùng của bọn chúng, xem ra chúng ta đã tới gần hang ổ của thổ phỉ rồi.

Lý Ngư lấy ra sổ nhỏ, quả nhiên, chung quanh có một điểm đỏ.

- Trời cũng giúp ta, chỉ có một!

Lý Ngư cười dài nói:

- Như vậy chúng ta có thể đánh tan từng người.

Nếu Vương Anh, Trịnh Thiên Thọ và Yến Thuận cùng tiến lên, mình không nhất định sẽ đánh thắng được, trong ba người này, mỗi người đều đánh giỏi hơn Lý Trung Chu Thông.

Hắn vừa định đi ra, trong rừng liền truyền đến tiếng vó ngựa, cùng với tiếng ngựa hí người kêu.

Từ trong rừng rậm, một đội nhân mã lao ra, đều mặc quần áo của quân đội Đại Tống, cử chỉ tiến thối ngay ngắn có trật tự, lờ mờ cấu thành trận pháp.

- Gian tế ở đâu?

Mọi người tản ra, vây quanh một tướng quân, hắn mặc một thân chiến giáp màu đen, khoác gấm đỏ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, rộng hơn kiếm bình thường hai lần.

- Ba tên này chính là gian tế á? Thằng chó này, cạm bẫy ngươi bố trí, sao lại không trúng, uổng cho ngươi còn dám ở trước mặt ta không ngừng ba hoa

Người trên lưng ngựa nói năng bình tĩnh, nhìn thì vô cùng tự tin.

Một thân binh đi cùng hắn ảo não mắng:

- Mấy tặc nhân này cũng gian xảo thật, lần này kiểu gì cũng phải chém chết bọn chúng.

- Ơ, sao còn có hai nữ nhân.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, đến rõ ràng là điểm đỏ, sao lại thành tướng quân.

Hắn đột nhiên ngẩn ra, thầm kêu một tiếng hỏng rồi, Thanh Phong Sơn này trừ Ải Cước Hổ Vương Anh, Bạch Diện Lang Quân Trịnh Thiên Thọ, Cẩm Mao Hổ Yến Thuận ra còn có ba sát tinh nữa, còn là đại sát tinh.

Phích Lịch Hỏa Tần Minh, Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, còn có Trấn Tam Sơn Hoàng Tín. . .

Người trước mắt này trong tay cầm kiếm, như vậy hắn chắc không phải Hoa Vinh hoặc là Tần Minh, Lý Ngư cũng có chút an tâm, bản sự của Hoàng Tín thì hắn không rõ lắm, nhưng không thể lợi hại mất sư phó Tần Minh của hắn và Hoa Vinh được.

Lý Ngư đi lên chắp tay, nói:

- Vị tướng quân này, tại hạ chính là đạo nhân đặc phái của Thần Tiêu Cung tới tiễu phỉ, xin hỏi tướng quân chính là Hoàng Tín à?

Đại Kiều ở bên cạnh trợn mắt, thấp giọng nói:

- Đồ lừa bịp, há miệng là nói được.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, ý bảo nàng ta đừng nói lung tung. Tiểu Kim Liên cũng kéo tay áo nàng ta, Đại Kiều cười cười xoa đầu Tiểu Kim Liên.

Hoàng Tín biến sắc, xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói:

- Thì ra là tiểu đạo trưởng của Thần Tiêu Cung, thất kính thất kính, tại hạ chính là Hoàng Tín, chính là tiểu tướng xa xôi, không ngờ tiểu đạo trưởng lại biết.

Thần Tiêu Cung ở Đại Tống địa vị cao cả, Lý Ngư lập tức nghĩ đến, đụng phải loại sát tinh bạch đạo này, phải lấy Thần Tiêu Cung ra hù dọa mới được.

Lần này thử một cái, quả nhiên là hiệu quả tốt, Hoàng Tín vô cùng khách khí nói:

- Tiểu đạo trưởng lần này đến chẳng lẽ là vì ba tặc nhân bọn Yến Thuận.

- Đúng vậy.

Lý Ngư gật đầu nói.

- Vậy thì khéo quá, mạt tướng đang muốn đến tiễu trừ ba người Yến Thuận, có điều bọn họ vô cùng xảo quyệt, trốn đông trốn tây, không dễ nhổ tận gốc. May mà Thần Tiêu Cung còn nhớ tới địa phương nhỏ Thanh Châu này.

- Hoàng tướng quân được xưng Trấn Tam Sơn, chỉ tiễu trừ thổ tặc, chắc hẳn là chuyện nhỏ. Ta theo tướng quân, tùy cơ lược trận thôi.

Hoàng Tín có chút ngượng ngùng, vò đầu nói:

- Đây đều là bọn họ nói lung tung thôi, khiến đạo trưởng chê cười rồi. Phủ Thanh Châu này có tặc nhân ở ba chỗ là ngông cuồng nhất, phân biệt trốn trong Đào Hoa Sơn, Thanh Phong Sơn và Nhị Long Sơn. Chỉ vì mạt tướng là binh mã đô giám của phủ Thanh Châu, cho nên các tiểu binh đều la hét ầm ĩ bảo ta đi bắt hết tặc nhân của ba núi, đặt cho biệt hiệu Trấn Tam Sơn.

Lý Ngư biết rất rõ, xưng hô Trấn Tam Sơn này là bản thân hắn giành được, đáng tiếc là hắn cũng là một trong những người cần tịch thu.

Có điều Lý Ngư không vạch trần Hoàng Tín, mà là cười nói:

- Tướng quân xuất binh từ phủ Thanh Châu, vẫn chưa trở về, cho nên không biết. Lý Trung và Chu Thông của Đào Hoa Sơn đó đã bị ta giết rồi.

Hoàng Tín lộ ra biểu cảm kinh ngạc, lập tức lại cảm thấy đây là bình thường, người Thần Tiêu Cung phái ra, sao có thể không thu thập được sơn tặc.

Thần Tiêu Cung, mặc dù có địa vị cao ở Đại Tống, nhưng người cũng rất ít.

Có ai không phải là người tư chất kinh diễm, mới có thể đi vào học đạo, Quốc sư rất được Tống Chủ tín nhiệm, ở Đại Tống có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Chỉ cần mình trở về hỏi một chút là biết chuyện hắn nói có phải thật hay không, cũng có thể xác định người này có phải đạo sĩ của Thần Tiêu Cung hay không.

Nếu hắn thật sự giết Lý Trung và Chu Thông, như vậy nhất định là người của Thần Tiêu Cung đến.

- Đạo trưởng cũng đang tìm ba người Yến Thuận, không bằng cùng tới quân doanh, mọi người thương nghị ra một kết cấu, một phát tiêu diệt tặc nhân. Quân doanh của ta ở ngay gần đây, tiểu đạo trưởng có muốn tới không?

- Ý kiến hay.

Lý Ngư cười ha ha đáp ứng.

Lần này có binh mã Thanh Châu hỗ trợ, hy vọng của mình cũng lớn hơn một chút.

- Ha ha ha, tiểu đạo trưởng, mời!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️