Bình thường Lý Ngư đánh nhau, ngay cả bóng người cũng không lộ ra, kẻ địch thường thường đến chết rồi mà không nhìn thấy chân thân của hắn.
Có thể nhìn thấy một mộc nhân đã là rất hiếm có rồi.
Nếu là kẻ địch không giải quyết được, vậy hắn tuyệt đối sẽ chuồn ngay, không cho kẻ địch cơ hội.
Lần này lại khác, tay hắn cầm đại đao, chém liền ba cái, kể ra vẫn là lần đầu tiên cầm đao giao phong chính diện với người ta.
Chu Thông hét thảm một tiếng, hai đao trước khiến hai cánh tay của hắn bị chặt đứt tận gốc, đao thứ ba thì chặt từ thắt lưng trở xuống.
Ba đao này cực nhanh, Chu Thông căn bản không kịp phản ứng, giống như một cây gậy người từ trên ngựa ngã xuống.
Lâu la chung quanh ngây ra một thoáng rồi lập tức có phản ứng, hét lên muốn tới báo thù cho hắn.
Lý Ngư tay cầm bảo đao, múa loạn giống như cuồng phong, Kim linh chi lực rót vào trong bảo đao, từng đạo nhận khí màu vàng sáng cùng Kim linh chi lực tán ra.
Trong nhất thời chi gãy khắp nơi, đầu lăn lông lốc, máu chảy thành sông.
Trong mắt thôn dân, hắn tựa như một chiến thần, nhưng ở trong mắt thổ phỉ sơn tặc, đây là Sát Thần hàng thế.
Thổ phỉ xuống núi tổng cộng có hơn ba mươi người, rất nhanh đã bị giết cho mất bảy tám thành, còn lại muốn đào tẩu, lại bị thôn dân đang phẫn nộ chặn đường, dùng nông cụ đập chết tươi.
Chu Thông ngã xuống đất, máu chảy như suối, vẻ mặt dữ tợn.
Hắn đau tới thậm chí ngay cả khí lực cầu xin tha thứ cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm Lý Ngư, nhìn hắn giết sạch thủ hạ của mình.
Lý Ngư ngồi bên cạnh hắn, nhìn Chu Thông chảy máu từng chút từng chút, mới lấy ra sổ nhỏ.
Bên trên xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Thông Tinh Tiểu Bá Vương Chu Thông.
Lý Ngư cất sổ đi, giương mắt nhìn một cái, đã có một đám người dưới sự dẫn dắt của Lưu thái công, vây quanh ở mình.
- Đạo trưởng...
Lưu lão thái công cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thần tiên, tuy hắn được các hương thân đề cử đi ra, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lý Ngư nhặt vỏ đao dưới mông lên, sau khi lau vết máu, liền thu lại cây bảo đao.
- Các ngươi thu thi thể của người này, đến báo quan là được, ta sẽ lên Đào Hoa Sơn, giết sạch dư nghiệt.
Lưu thái công nghe vậy liền mừng rỡ, tuy Chu Thông đã chết, mọi người đều thống khoái, nhưng hắn còn có một đại ca.
Các hương thân sợ đại thủ lĩnh đó sẽ dẫn người tới báo thù, đến lúc đó vị tiểu thần tiên này đi rồi, mọi người chẳng phải là càng thê thảm hơn ư?
Nghe thấy Lý Ngư nói hắn còn có thể lên Đào Hoa Sơn diệt cỏ tận gốc, Lưu thái công quỳ gối:
- Tiểu lão nhân thay ba trăm hộ của Đào Hoa Trang, đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng.
- Không cần, ta cũng chỉ là thuận tay mà làm thôi.
Lý Ngư vỗ vỗ mông, hỏi:
- Đào Hoa Sơn đi thế nào?
- Ta nguyện ý dẫn đạo trưởng!
Một thiếu niên đen thui trong thôn xung phong nhận việc.
Lý Ngư bấm một đạo Khinh Thân Phù, đánh vào trên người thiếu niên, nói:
- Đi trước dẫn đường.
Đào Hoa Sơn trông rất hung quái, xung quanh hiểm trở, chỉ có một con đường, xung quanh đều là cỏ dại.
Đến sơn trại, Lý Ngư phất tay nói:
- Ngươi trở về đi, nơi này rất nguy hiểm.
Thiếu niên không muốn rời khỏi, rụt rè hỏi:
- Đại tiên, tiểu nhân không sợ, có thể ở bên cạnh nhìn không?
Lý Ngư nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ngươi cũng to gan đấy.
Lá gan của tiểu tử này không nhỏ, hơn nữa vừa rồi trường hợp đẫm máu như vậy, hắn cũng không sợ. Trong nhiều hương thân như vậy, dám đứng ra dẫn đường cũng chỉ có mình hắn, người thường vừa nghĩ tới nói chuyện với "Thần tiên" đã sợ tới mức không nói ra lời rồi.
Ngay cả Lưu thái công cũng lắp bắp, hắn thì ngược lại, không hề e sợ.
Chịu ra mặt cho thôn, cũng nguyện ý nhìn sơn tặc đền tội, cũng coi như là có can đảm có kiến thức, nếu có chút thiên phú, sao không truyền thụ Thái Bình Đạo cho hắn.
Hắn ngưng thần nhìn một cái, tư chất của thiếu niên bình thường, vốn tính thay lão Trương thu đồ đệ, nhìn thấy hắn không có Ngũ Hành Tuệ Căn, cũng cảm thấy phai nhạt đi.
Một môn này của lão Trương, yêu cầu đối với thiên phú quá cao, Tiểu Kim Liên thân cận với Tiểu Kim Liên như vậy, cũng chỉ là vừa chạm tới cửa mà thôi.
Đến bây giờ, trong những người Lý Ngư đã gặp, chỉ có tư chất của mình và Triệu Phúc Kim là hoàn toàn đủ, thậm chí có chút vượt quá yêu cầu.
Lý Ngư từ trong tay áo lấy ra một tấm Hộ Thân Phù, đánh một số phương thuật tầm thường vào, nói:
- Cái này cho ngươi, sau khi trở về có rảnh thì mở ra xem. Nếu ngươi có một số cơ duyên, có lẽ sẽ không phải ở trong sơn dã bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả đời.
Đồng tử của thiếu niên co rút lại, vội vàng cất vào trong lòng, dập đầu với Lý Ngư.
Lý Ngư cười cười, ôm phác đao, một người một đao đi tới sơn trại.
...
Giết người, xuống núi.
Lý Ngư nhìn trên sổ nhỏ có thêm một hàng chữ Đả Hổ Tướng Lý Trung, trong lòng thầm tính toán.
Như vậy đã thu thập được ba, sách lược dễ trước khó sau của mình quả nhiên là vô cùng anh minh.
Nếu lúc ban đầu đi tìm loại tay cứng như Dương Chí, Lâm Xung, chắc hiện tại mộ phần đã xanh cỏ rồi.
Hôm nay giết rất nhiều người, nhưng Lý Ngư không hề có áp lực tâm lý, dùng lời của Trương lão đầu mà nói, tâm địa của hắn cứng rắn như đá Nam Sơn.
Tuy Lý Ngư không biết Nam Sơn ở đâu, nhưng Trương lão đầu nói đá nơi đó rất cứng, vậy khẳng định chính là đá cứng hiếm có trên đời.
Bởi vì lão Trương vào Nam ra Bắc, thật sự từng du lịch thiên hạ lục triều.
Lục triều vô cùng rộng lớn, mỗi một vương triều đều từng nhất thống Trung Nguyên trong thời không của mình, có Trường Giang, Hoàng Hà tung hoành phân cách lẫn nhau.
Với bản sự của Khương Duy, từ Thục Quốc đến Đại Tống tìm kiếm Lý Ngư, còn mất mấy năm.
Trương lão đầu đi hết lục triều một lần, không biết phải vượt qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, gặp phải bao nhiêu kỳ văn dị sự.
Ai mà ngờ được, sau khi đi qua bao sóng to gió lớn, lại bị một đám điêu dân tay không tấc sắt đánh gãy hai chân.
Ở ngoại ô cách đó không xa, Đại Kiều ngồi trên một đoạn gỗ khô, Tiểu Kim Liên nằm trong lòng nàng ta, hai người không biết đang nói gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đại Kiều ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt khẽ động, xem như chào hỏi.
Lý Ngư nhẹ nhàng gật đầu, Đại Kiều ngầm hiểu.
Tiểu Kim Liên đứng lên, hơi ngẩng đầu, ngửa mặt hỏi:
- Lý Ngư ca ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?
- Thanh Phong Sơn! Lần này đề cao độ khó một chút, các ngươi đều phải cẩn thận.
Lý Ngư dặn dò giống như đoàn trưởng. Tuy mỗi lần hắn đều có thói quen đi một mình, không cho Đại Kiều và Tiểu Kim Liên tham dự.
Những sát tinh này làm việc có chút quá âm u đẫm máu, có đôi khi hắn không muốn để Tiểu Kim Liên và Đại Kiều nhìn thấy.
Ba người trên Thanh Phong Sơn, bản sự cao hơn hai tên của Đào Hoa Sơn này một chút, nhưng cũng ác hơn, càng không có nhân tính.
Trên Thanh Phong Sơn có ba đại trại chủ: Cẩm Mao Hổ Yến Thuận, Ải Cước Hổ Vương Anh và Bạch Diện Lang Quân Trịnh Thiên Thọ, mà ba trại chủ này thích ăn một món nhất, chính là canh rượu chua cay làm từ tim người!
Ba người ăn thịt người, còn ăn tới ra kinh nghiệm, bình thường là trước tiên bảo một tiểu lâu la bưng một bồn nước lạnh rót vào trong bát đựng tim gan người, một tiểu lâu la khác thì lấy đao nhọn móc tim ra động thủ, vốn là tim người đều là có máu nóng bọc quanh, chỉ có trước tiên dùng nước lạnh làm tan máu nóng, lấy ra tim gan thì ăn mới tươi ngon, kỹ thuật nấu nướng được chú ý cẩn thận như vậy, không biết ba đầu lĩnh này đã ăn bao nhiêu tim gan người mới tổng kết ra được.