Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 80: Thổ phỉ

Chương Trước Chương Tiếp

Cuối thu khí trong, vàng óng ánh khắp đất.

Ven đường phần lớn là thôn xóm thu gặt hoa mầu, trong không khí đều tràn ngập mùi vị bùn đất mới xới.

Ba người Lý Ngư đi trên đường đất dưới Đào Hoa Sơn, trong đầu vẫn đang nhớ lại chuyện của Bạch Long Mã, mình không ngờ lại thật sự nhìn thấy một con rồng.

Trước kia chỉ là mộ danh nghe nói tới bên Đông Hoàn có nhiều, lần này lại thấy thật, mới biết cái gì gọi là thú nương cực hạn. Nếu so sánh, mèo mẹ, nữ lang thỏ gì đó đều là loại yếu đuối, mình không ngờ nhìn thấy một Long Nữ, trên đầu có sừng, còn là Bạch Long Mã nổi danh lừng lẫy.

Nếu cưỡi đi chợ, không biết sẽ phong quang cỡ nào.

- Ê, vẻ mặt ngươi rất đáng khinh, đang cười gì thế?

Đại Kiều đập vào gáy hắn, Lý Ngư lập tức cười ha ha, nghiêm trang nói:

- Ven đường nhìn thấy ốc dã ngàn dặm, ngũ cốc được mùa, thu hoạch vụ thu, không khỏi khiến người ta cảm thấy vui vẻ cho bách tính.

- Xì, không ngờ cảnh giới của lãnh tụ khách làng chơi, tiểu đậu phụ lãng tử trong hoa lại cao như vậy.

Lý Ngư bĩu môi nói:

- Có thể đừng chọc vào nỗi đau của người ta không, cứ nói đi nói lại mãi, ai mà chẳng có thời trẻ tuổi lông bông, thiếu kinh nghiệm đường đời.

- Cứ nói đấy.

Đại Kiều cười nói.

Khi đoàn người nói cười, đột nhiên bên cạnh có mấy con khoái mã chạy vội tới, đạp cả lên ruộng hoa mầu vẫn đang thu gặt.

Có tiểu hài tử tránh không kịp, mắt thấy sắp bị ngựa đánh bay, ngón tay Lý Ngư khẽ động, một sợi dây leo từ trong ruộng vươn ra, cuốn lấy tiểu hài tử kéo ra.

Người trên lưng ngựa không phải mặc áo quân đội, lại có thể phóng ngựa như bay trong hương dã, thắt lưng đeo phác đao, thân phận đã rất rõ ràng, chính là sơn tặc.

Sơn tặc gần đây chắc chính là người của Đào Hoa Sơn, cũng chính là người mình muốn tìm.

Chuyện phát sinh quá nhanh, nông hộ đang thu gặt hoa mầu thậm chí không phát hiện ra hài tử của mình gặp nguy hiểm.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy con khoái mã này, sợ tới mức cả người run run.

Mấy ngày dây leo cuốn lấy người trên ngựa, ngựa bên dưới vẫn tiếp tục chạy về phía trước, sáu tên lâu hoảng sợ nhìn mình bị keo lên không trung.

Bọn họ đeo khăn trùm đầu màu đỏ, mặc áo cũng màu đỏ. Có ba người tay cầm giáo, bên hông mỗi người đều dắt một thanh đoản đao.

Nông dân trong ruộng nhìn thấy có cao nhân xuất thủ thu thập cường đạo, đều thầm cao hứng. Có điều bọn họ cũng không dám đứng ra, mà là tránh ở phía sau đống lúa mà nhìn lén.

- Đạo trưởng tha mạng!

Lý Ngư đi lên hỏi:

- Các ngươi là người của Đào Hoa Sơn?

- Vâng.

- Đây là đang đi đâu?

- Đại vương của chúng ta hôm nay cưới nữ nhi của Lưu gia trang Lưu thái công, bảo chúng ta đi đón dâu.

- Đại vương của các ngươi gọi là gì?

- Đại thủ lĩnh tên là Lý Trung, nhị thủ lĩnh tên là Chu Thông.

- Người đâu?

- Đã đến Lưu gia trang rồi.

Lý Ngư thầm gật đầu, những tiểu lâu la này hại người rất nặng, mỗi người nhìn kỹ đều mang theo một cỗ hồng quang huyết sát, có thể thấy được đều là cường đạo thổ phỉ trên tay dính máu tươi.

Dây leo hóa thành từng con rắn lớn há miệng nuốt sáu lâu vào.

Lý Ngư lấy ra một cái sổ nhỏ, nhìn nhìn điểm đỏ này ngay gần,

- Đám chó má này đang cưỡng bức dân nữ, chúng ta mau lên một chút.

Dứt lời đánh ra ba cái Khinh Thân Phù, dựa theo chỉ dẫn của sổ nhỏ, rất nhanh đã tới Lưu gia trang.

Mấy lâu la đứng tuần tra canh gác ở đầu thôn, trên đầu các tiểu lâu la cắm loạn hoa dại, bày bốn năm chiếc đèn bằng vải lụa đỏ ở cửa thôn.

Phía dưới đèn lồng màu đỏ, một đám thôn dân bị trói tay tay chân, trên dưới cài ngang hai gậy trúc, buộc năm sáu người thành một hàng, đồng loạt quỳ gối phía dưới đèn lồng.

Các hán tử của hộ nông dân thì tóc bị buộc lại treo lên trên đèn, còn thắt dây thừng.

Cổ tay, mắt cá chân bọn họ đều bị trói lên gậy trúc của người phía sau, thân thể nghiêng về phía trước, chỉ nhìn thấy đầu gối hai bên, cùng với kiễng mũi chân lên để chống đỡ trọng lượng.

Còn có mấy người trước ngực máu chảy đầm đìa, có một cái lỗ lớn, bên cạnh đặt một cái chậu nhỏ, bên trong đều là tim gan mới móc ra.

Chu Thông, ở trong sách được giới thiệu là Tiểu Ma Vương ăn tim gan người, là chân thái tuế không nuôi dưỡng cha mẹ, là ma quân giết người không chớp mắt.

Lúc ấy Lý Ngư đọc sách còn không cảm thấy gì, cho tới khi thấy một màn trước mắt này, mới đột nhiên hiểu ra, miêu tả trong sách là đẫm máu cỡ nào.

Từ xưa tới nay, chỉ cần là nơi thổ phỉ hoành hành, đều giống như địa ngục nhân gian.

Mọi người đều bị treo lên, toàn thân run rẩy, đầu gối và tóc đều chảy ra máu, nước mắt nước miếng ròng ròng, phát ra tiếng hừ hừ rất thê thảm khủng bố, một câu cũng không nói được.

Đại Kiều không đành lòng nhìn, vươn tay ra che mắt Tiểu Kim Liên, Lý Ngư nói:

- Các ngươi tới ngoài thôn chờ, tự ta ứng phó.

Hắn từ trong bọc hành lý sau lưng Tiểu Kim Liên lấy ra bảo đao Lý Tuấn cho mượn, nắm trong tay.

Đại Kiều gật đầu, dẫn theo Tiểu Kim Liên chờ ở ngoại ô.

Ngón tay Lý Ngư bấm ra một quả cầu lửa, đeo ở sau người, thuận theo đường trong thôn, một mình đi vào, lâu la tuần tra đao hô:

- Kẻ nào!

Một đoàn hỏa diễm từ tay Lý Ngư bay, khi đến gần thì tán ra thành mấy chục ngọn lửa to bằng đậu đỏ.

Ngọn lửa dính vào lâu la, lập tức bốc cháy, thôn dân bị treo ở cửa thôn không ngờ nhìn thấy sơn tặc ai nấy đều hung ác, dữ tợn đã biến thành người lửa.

Lý Ngư lại bấm một cái pháp quyết, dây thừng trên người bọn họ bị hỏa diễm đốt đứt, một cỗ Thủy linh chi lực quấn quanh người thôn dân, chữa khỏi ngoại thương của bọn họ.

Một đám thôn dân nhìn Lý Ngư, đột nhiên ào ào quỳ xuống,

- Xin hỏi là lộ thần tiên nào mở lòng từ bi, lực lượng cứu vớt chúng ta?

- Chúng ta nhất định sẽ xây miếu, cung phụng thần tiên.

- Thần tiên sống cứu khổ cứu nạn.

...

Lý Ngư vốn không định trả lời, đột nhiên phúc chí tâm linh, cũng không quay đầu lại nói:

- Ta chính là Chính Kinh Đạo Nhân!

Sau khi hắn lưu lại một câu, đi như bay vào trong thôn.

Có Lý Ngư làm chỗ dựa, dũng khí của mọi người cũng to ra, nhao nhao theo hắn vào thôn, muốn xem thổ phỉ thiên sát đích bị tiêu diệt thế nào.

Trước cửa nhà Lưu thái công, cảnh tượng càng đẫm máu hơn, Chu Thông đầu đội khăn che mặt, bên mai cắm một cành hoa trắng, trên mặc áo dài xanh lá, hông đeo vải hồng, đi giày da trâu, cưỡi một con ngựa. Trước ngực đeo một quả cầu đỏ, ăn mặc dở ông dở thằng.

Hắn ở trên ngựa đắc ý dào dạt, tiểu tử này có ngoại hiệu Tiểu Bá Vương, chính bởi vì vóc người cao lớn của hắn, bề ngoài rất giống bức họa của Hạng Võ.

Nếu để Hạng Võ biết, chắc sẽ tức tới sống lại.

Nữ nhân trong thôn đều bị đuổi tới nơi này, Chu Thông cười ha ha nói:

- Chúng tiểu nhân, hôm nay là ngày mừng của ta, các ngươi cũng nên hưởng một chút không khí vui mừng. Ta vào động phòng trước, thôn phụ nơi này, các ngươi cứ tùy tiện mà dùng!

Thôn phụ trên mặt đất còn có tiểu cô nương, sợ tới mức cả người run rẩy, rất nhiều người đều không nhịn được, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị kỳ quái khó ngửi.

Các thổ phỉ vừa cười gằn mấy tiếng, nhìn thấy một bóng người bước nhanh như bay, trong không khí lưu lại một đạo tàn ảnh, tới gần nhị đại vương nhà mình.

- Ta cũng cho ngươi được thống khoái!

Lý Ngư không dùng Ngũ hành chi lực, một đao bổ xuống, Chu Thông giơ thương đỡ, tiếc rằng bảo đao này chém sắt như chém bùn, chém đứt cả cánh tay và thương của hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️