Bạch Long đó xoay quanh một vòng, dừng ở trên một bọt nước, ở trong không trung hóa thành một thiếu nữ eo nhỏ chân dài, phong tư yểu điệu, chân trần đạp nước mà đứng.
Lưng ong, mông to, chân dài!
Trên người nàng ta có giáp nhỏ vảy bạc, mảnh giáp sáng bạc vừa nhỏ lại dày, từ thắt lưng tới trước ngực, phác ra eo nhỏ, bộ ngực rất tròn, mắt hạnh môi đỏ, mũi thẳng, trong minh diễm lại mang theo ba phần anh khí.
Trên trán là một đôi long giác, óng ánh long lanh, ở mi tâm có một dúm lông đỏ hình lửa. Tóc ướt sũng, giống như vừa tắm xong, lại tăng thêm mấy phần lệ sắc.
- Là ai đang dùng Ly Thủy Quyết?
Thanh âm mang theo chút yếu ớt, hổn hển, nhưng vẫn vô cùng to rõ.
- Đây là rồng à?
Long Nữ trước mắt, dáng người cao gầy, vòng eo tinh tế, hai chân rất tròn, thẳng tắp thon dài, nhìn qua thì vô cùng mê người mà lại không hiện ra vẻ gầy yếu.
Thanh âm trong trẻo, lại phối với dáng người đẫy đà kiện mỹ, khuôn mặt anh khí minh diễm, ngự tỷ mười phần, tỏa ra mị lực kinh người.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:
- Chính là tại hạ bất tài, Chính Kinh Đạo chưởng môn nhân Lý Ngư.
Đại Kiều và Tiểu Kim Liên thì mỗi người nắm lấy một cánh tay của Lý Ngư, trốn ra sau lưng hắn, lén lút xem rồng...
- Quá tốt! Không ngờ nhân gian còn có người biết tu luyện Ly Thủy Quyết, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?
- Giúp gì?
- Tất nhiên là chữa thương!
Lý Ngư thầm nghĩ, Ly Thủy Quyết đúng là một cái bánh thơm, đi đến đâu cũng có thể được người ta cầu.
Không biết vì sao, người luyện lại không nhiều, hơn nữa ai nấy sau khi phát hiện ra mình tu luyện, còn cảm thấy rất kinh ngạc.
Lý Ngư vừa định đáp ứng, ở bên bờ bốc lên một trận khói nhẹ, sau khi tan đi, một tiểu lão đầu trên đầu đầy bụi đất chống một cây gậy gỗ đi ra.
- Tiểu đạo trưởng, ngàn vạn lần không thể, ngàn vạn lần không thể.
Trên mặt Long Nữ lộ ra thần sắc tức giận, Lý Ngư quay đầu hỏi:
- Cứu người...Ơ, không đúng, cứu rồng thôi mà, sao lại ngàn vạn lần không thể?
- Chắc đạo trưởng không biết đấy thôi, đây là Tây Hải Long Thái Nữ. Hai mươi năm trước, Tây Hải Long Thái Nữ Ngao Liệt ngỗ nghịch với Long Vương, bị cha của nàng ta tố cáo lên thiên đình. Bị thiên đình cưa đi long giác, cắt long cân (gân rồng), giam cầm ở đây, bắt nàng ta phải lập công chuộc tội... Tiểu lão nhân là thổ địa nơi đây, nếu tiểu đạo trưởng trị thương cho nàng ta, chỉ sợ sẽ bị trời phạt.
Miệng Lý Ngư há to tới có thể nhét được quyền đầu, nhìn về phía Long Nữ, đây là Bạch Long Mã Ngao Liệt?
Đường Tăng đi lấy kinh, chính là cưỡi nó?
Ngao Liệt vừa nghe thấy thổ địa nói ra gốc gác của mình, ngăn cản Lý Ngư giúp nàng ta chữa thương, liền giận tím mặt. Rít gào một tiếng hóa thành thân rồng trắng ngần.
Một tiếng rồng ngâm của Ngao Liệt long uy cuồn cuộn, thò trảo đánh tới thổ địa bên bờ, nhất thời mây đen quay cuồng, tử lôi nổ vang, trời rung đất chuyển. Trên long trảo lấp lánh quang mang màu lam, hỏa quang yêu dị này nhìn một cái là biết sau khi chạm phải tuyệt đối là không có kết cục tốt.
Thổ địa không sợ chút nào, cười lạnh nhìn nàng ta, ngay khi sắp đánh tới người thổ địa, Bạch Long đó va vào một đạo kết giới, bị hai đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện trói lấy đầu đuôi.
Từng đạo roi điện giống như hạt mưa quật xuống, đánh cho nàng ta gầm rú thống khổ.
Mỗi một đạo thiểm điện đánh vào trên người, đều là da tróc thịt bong, đốt cháy mảng lớn da thịt.
- Ngao Liệt, ngươi vẫn không phục à, chẳng trách Bồ Tát lại nói ngươi là gian ngoan mất linh.
Lý Ngư nhìn mà đau lòng, sau lưng hắn, Đại Kiều và Tiểu Kim Liên, cũng đều lộ ra thần sắc không đành lòng.
Hắn chậm rãi điều khiển thủy linh, lui về bên bờ, với thực lực hiện giờ của mình, muốn cứu Ngao Liệt ra, chỉ là nói nhảm mà thôi.
Kết quả chỉ có thể là không những không có lợi cho nàng ta, mà mình cũng sẽ bị liên luỵ.
Long Nữ đó quả nhiên không hổ là trong tên có chữ liệt, tuy bị đánh cho cả người bốc khói, nhưng hung uy không giảm, không hề có ý cầu xin tha thứ, ngược lại càng cuồng bạo hơn.
Đáng tiếc, nàng ta càng giãy dụa, roi từ tia chớp làm thành hạ xuống lại càng nhanh càng mạnh.
Cuối cùng, Ngao Liệt không chống đỡ được nữa, ngã vào trong nước, chậm rãi biến mất.
Mây đen đầy trời mới tản đi, thổ địa ở bên cạnh cũng lặng lẽ biến mất, tất cả dường như chưa từng phát sinh.
Dưới mặt nước, vẫn là gió êm sóng lặng, nhưng ba người trên bờ lại tâm cảnh đã khác.
Trừ đồng tình ra, Lý Ngư cảm thấy có chút bực mình, trong lòng không phải tư vị.
Hắn vừa được chứng kiến một hồi xâm phạm trong thiên địa, không hề nói đạo lý, thiên uy bá đạo mà vô tình, không thể làm trái.
Mắt Tiểu Kim Liên sưng đỏ, nói:
- Nàng ta thật sự rất đáng thương.
- Ê, ngươi có muốn lén lút lẻn tới đáy nước...
Đại Kiều cũng nói theo
Lý Ngư vội vàng bịt miệng Đại Kiều lại, làm một biểu cảm trật tự với nàng ta.
- Chính Kinh Đạo chúng ta vẫn chưa đủ cường đại, ta chết là chơi hết.
Đại Kiều hất tay hắn ra, lẩm bẩm nói:
- Xì, đồ nhát gan.
Nàng ta cũng không phải thực sự muốn bảo Lý Ngư đi cứu người, chỉ là có chút bất bình mà thôi.
Đại Kiều cũng biết, vũng nước đục này không phải dễ khuấy như vậy, nàng ta cũng chỉ là nói vậy thôi.
Nếu Lý Ngư thật sự bất chấp tất cả đi cứu Long Nữ, Đại Kiều nói không chừng còn ngăn cản một phen, không đành lòng nhìn hắn chịu chết.
Lý Ngư ngoài miệng nói sợ, trên mặt cũng sợ, nhưng ngón tay trong tay áo lại vẫn nhẹ nhàng bấm một cái.
Mấy đạo Thủy linh chi lực rơi vào trong hồ, rất lâu sau mới tìm thấy Long Nữ ở đáy nước, quấn nàng ta lại.
Long Nữ ở đáy hồ yếu ớt thoi thóp, tưởng lại bị quất roi, vừa định phản kháng, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Miệng nàng ta nhếch lên, nhắm mắt lại cảm nhận.
- Không nhìn ra, ngươi vẫn là một người không sợ trời không sợ đất.
Vết thương ngoài da trên người chậm rãi khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Sau khi thủy linh trị cho nàng ta thương tích lần này, liền biến mất. Ngao Liệt lắc đầu, đổi một tư thế thoải mái, ngủ say ở đáy hồ.
Bên bờ, Lý Ngư thở phào một hơi, nói:
- Chúng ta tranh thủ thời gian tới Đào Hoa Sơn đi, xử lý thêm mấy người, cũng có vốn liếng tới Biện Lương, đòi chút lợi ích của Lâm Linh Tố.
Đại Kiều tế ra tua cờ, chở hai người, vừa định cất cánh, một bóng trắng đã nhảy lên vai Lý Ngư.
- Bạch Mao tiền bối, ngươi đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bạch Mao lười biếng nhìn hắn một cái, nói:
- Biết sao được, lá gan của ngươi quá lớn, bản vương vẫn phải bảo trì một đoạn cự ly với ngươi, để tránh bị ngươi liên lụy.
- Sao lại nói như vậy?
Đại Kiều hỏi.
- Ngươi hỏi hắn xem vừa rồi đã làm gì?
Lý Ngư cười ha ha, không nói gì, Đại Kiều lộ ra thần sắc hiểu rõ, trong ánh mắt mang theo chút vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngư cũng trở nên thân thiết hơn.
Đại Kiều khống chế tua cờ, Lý Ngư ngồi ở bên cạnh, tay cầm sổ nhỏ, dựa theo điểm đỏ bên trên, không ngừng chỉ huy bay tới Đào Hoa Sơn.
Đại Kiều liếc xuống một cái, không nhịn được trêu ghẹo:
- Biểu hiện trên sổ này là phụ cận có nhiều sát tinh như vậy, ngươi đều không đi. Đúng là lợi hại, ngàn chọn vạn lựa ra hai cái mỏng manh nhất. Ta thấy ngươi vừa không phải tiểu đậu phụ lãng tử trong hoa, cũng không phải người của Chính Kinh Đạo, ngươi nên lấy biệt hiệu là sát thủ sát tinh mạt lưu.
Lý Ngư không chấp nhặt với nàng ta, rung đùi đắc ý nói:
- Cái này gọi là dễ trước khó sau, sớm muộn gì cũng thu thập hết bọn họ.