Gió mát hây hây, trên mặt nước của Chính Kinh Hồ được Lý Ngư đặt tên, nước xanh một màu, xa xa nhìn lại bình tĩnh giống như một tấm gương.
Một trận gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra vô số ngân quang, giống như có ngàn vạn con cá bạc đang bơi trên mặt nước, vảy lấp lánh long lanh.
Tuy chất nước trong hồ rất lạnh, nhưng bèo um tùm, cá nhiều.
Hai bờ sông phủ kín đá cuội được mài trơn bóng, còn có một số vỏ sò, theo lý thuyết thì nơi này chắc có rất nhiều người đánh cá, nhưng lại ngay cả một chiếc thuyền đánh cá cũng không có.
Sau khi Thời Thiên đi rồi, Lý Ngư lại ở bên bờ, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm.
Tuy khai tông lập phái là quyết định nhất thời, nhưng dẫu sao đây cũng là một đại sự, hắn đang dựa theo quy củ cổ xưa, thông cáo thiên địa.
Kỳ thật cũng không phải Lý Ngư không muốn gia nhập Thái Bình Đạo, cũng không có thành kiến bao lớn đối với bọn họ, chỉ là người ta không muốn thu nhận hắn. Trương lão đầu dạy mình một thân bản sự, nhưng trước khi chết, cứ dặn mãi là không được tự xưng đồ đệ của hắn.
Đạo bất đồng, không thể cố dung hòa...
Đại Kiều ăn uống no đủ, có chút buồn cười nhìn Lý Ngư bày tế đài, chớp mắt hỏi:
- Chính Kinh Đạo Nhân, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu?
Lý Ngư lấy ra sổ nhỏ, lật một lúc, nhàn nhã nói:
- Cách đây không xa, có một tòa Đào Hoa Sơn, ngươi xem bên trên lấp lánh hai điểm đỏ, hồng quang bạc nhược, có lẽ là hai sát tinh mạt lưu, đợi ta tới giáo hóa một phen.
Cao Đường Châu đã đến địa giới Sơn Đông, nơi này là sát tinh tụ tập, hơn nữa phần lớn đều là túm năm tụm ba.
Tiêu diệt một đỉnh núi, có thể trừ bỏ vài sát tinh.
- Ngươi tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phái, sao lại chuyên chọn loại sát tinh mạt lưu này mà đánh.
Đại Kiều ghé tới, nhìn thấy bên cạnh hai điểm đỏ có mấy điểm đỏ cực to, hồng quang lấp lánh chói mắt, liền vươn ngón tay ngọc ra cười nói:
- Sao không tới chỗ này, để ta nhìn xem một chút tên là gì, Nhị Long Sơn... mà Nhị Long Sơn đi.
- Nhị Long Sơn?
Lý Ngư hơi có chút chột dạ, hắn lờ mờ nhớ là, trên Nhị Long Sơn trong Thủy Hử có mấy người chiếm núi làm vương, phân biệt là Lỗ Trí Thâm, Dương Chí, Võ Tòng.
Ba ác hán này... Lý Ngư đã từng gặp hai người trong đó, phong thái một đao đó của Dương Chí đến nay vẫn thường xuyên khiến hắn cảm khái, trúng thuốc mê vẫn thiếu chút nữa một đao đánh chết Công Tôn Thắng.
Hung uy bát thiên của Lỗ Trí Thâm ở Túy Nguyệt lâu ngày đó, lại khiến người ta khó quên.
Lý Ngư khép sổ nhỏ lại, lắc đầu cười nói:
- Đường là phải đi từng bước, bước chân sải quá lớn, rất dễ gãy, cũng dễ căng trứng lắm.
Mặt Đại Kiều đỏ lên, xì một tiếng, mắng:
- Nói những lời vô vị gì thế, cẩn thận ta đánh ngươi.
Nhìn hai người trêu đùa nhau, Tiểu Kim Liên cắn môi, mắt đảo quanh tiến lên chen vào giữa hai người, giống như có chuyện lạ hỏi:
- Cái gì gọi là căng trứng.
Cô gái nhỏ này từ buổi tối ngày đó khiêu khích mình, Lý Ngư cảm thấy hai người khi ở chung cứ là lạ, lần này nàng ta lại dùng cái mông nhỏ co dãn đàn hồi chen vào, Lý Ngư ho khẽ một tiếng dịch ra một chút, để nàng ta ngồi xuống.
Nữ nhân có vô số truyền thuyết diễm tục về sau này, hiện tại vẫn chỉ là một thiếu nữ đôi mươi, mị ý trên mắt cũng là loại phong lưu uyển chuyển chưa bị người ta đụng chạm.
Da thịt mềm mại của nàng ta giống như dùng sữa bò tắm qua vậy, trắng nõn trơn mềm, ngon tay ấm mát như ngọc, trên người lại tỏa ra mùi thơm thiếu nữ.
Mỹ nhân chí đỏ sẫm ở khóe mắt rất động lòng người, bờ môi non mềm mê người giống như hoa tươi.
Cảm thấy ánh mắt của Lý Ngư, mặt trắng của Tiểu Kim Liên đột nhiên đỏ lên, lập tức xinh đẹp bất khả phương vật.
Đại Kiều lại không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, nàng ta vẫn cười nói giống như đang trào phúng:
- Căng trứng chính là giạng thẳng chân, trước kia chỉ nghe nói vũ cơ Đại Đường am hiểu cái này, không ngờ Lý Ngư ca ca của ngươi cũng là cao thủ.
Lý Ngư đứng dậy, cười khẽ một tiếng, chỉ vào nước hồ xa xa,
- Ngươi cứ cười nhạo ta đi, một ngày nào đó, khi Chính Kinh Đạo chúng ta danh dương thiên hạ, ngươi có tới cầu ta cũng không cho ngươi vào.
- Ngươi dám!
Đại Kiều chống nạnh, mắt hạnh trợn trừng.
- Khà khà, đùa thôi.
- Hồ này lớn như vậy không biết bên trong có phong cảnh gì, bờ bên kia lại là cảnh sắc gì.
Đại Kiều nâng má, lẩm bẩm nói:
- Ờ, đúng rồi, ngươi ở trong mộ của Vu Cát tu Ly Thủy Quyết, chẳng lẽ lại không thể không thuyền mà qua sông ư?
Trong lòng Lý Ngư không nắm chắc lắm, nhưng hắn chính là gan lớn, cái gì cũng dám nói.
- Chuyện này nào có đáng gì, nào, để ta dẫn các ngươi đi xem.
Tiểu Kim Liên và Đại Kiều hoan hô một tiếng, vỗ tay chúc mừng, hai đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lý Ngư, chờ hắn thi pháp.
Lý Ngư không trâu bắt chó đi cày, vươn tay ra bấm một cái, mấy dòng nước dâng lên, một con thuyền nhỏ làm từ nước xuất hiện trên mặt hồ.
Thuyền nhỏ kỳ lạ như vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai người, nhìn ra được đều nóng lòng muốn thử.
- Có thể lên không?
Trong lòng Lý Ngư cũng không chắc, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đương nhiên.
Ba người rụt rè đi lên thuyền nhỏ, cảm giác lạnh từ mông truyền ra, Lý Ngư điều khiển thuyền nhỏ, chậm rãi đi đến lòng hồ.
Cách bờ càng lúc càng xa, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ ngược lại không sợ, Đại Kiều cởi giày, thò chân vào trong nước, vui vẻ đá đá.
Tiểu Kim Liên cũng thò tay vào trong nước, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, cười duyên nói:
- Chơi vui quá.
Lại nhìn Lý Ngư khổ sở điều khiển thuyền thủy linh, cũng may là thủy linh ở hồ vô danh này nồng đậm, cuồn cuộn không ngừng.
Vượt qua sự trúc trắc tiền kỳ, thủ pháp của Lý Ngư càng lúc càng thuần thục, cũng chậm rãi cảm thấy vui vẻ.
Mắt Tiểu Kim Liên đảo quanh, lén lút liếc hắn một cái, vươn tay ra vớt nước hắt lên trên người Lý Ngư, lập tức cười duyên.
- Hay lắm, dám đánh lén?
Sau khi Lý Ngư đã thuần thục, cả người cũng trầm tĩnh lại, rất nhanh liền vốc nước đánh trả.
Đại Kiều cũng không cam tịch mịch, ba người loạn chiến một phen, nụ cười tươi tắn. Lý Ngư và Tiểu Kim Liên đều bất giác sử dụng Ly Thủy Quyết, một tia thủy linh luật động, nhộn nhạo trong hồ.
Sự dị động của thủy linh, kinh động một tồn tại ở đáy nước, hai mắt trong nước sâu mở ra.
Lúc này dưới đáy nước, đột nhiên có một trận run run kịch liệt, cá ở đáy nước đó đào tẩu sợ tới mức.
Trên mặt hồ, xuất hiện một vòng xoáy to lớn, trung tâm vòng xoáy lờ mờ có tiếng rồng ngâm truyền đến.
Trên bầu trời mây đen chồng chất, một con rồng toàn thân trắng ngần từ trong nước bay ra.
Kinh biến đột nhiên khiến ba người Lý Ngư sợ tới mức da đầu ngứa ran, cũng may Ly Thủy Quyết của hắn ở trong hồ càng lợi hại hơn, mới không rơi xuống.
Thân là một người Hán, tất cả mọi người đều biết, nhưng chưa bao giờ từng thấy, chính là thứ trước mắt - rồng!
Nó lượn một vòng trong không trung, động tác tuyệt đẹp, đẩy ra ba tầng sóng, khuấy gió khuấy mưa.
Lý Ngư đột nhiên đột nhiên hiểu được Diệp Công rồi, mọi người há miệng ngậm miệng đều kêu là truyền nhân của rồng, nhưng khi thực sự thấy, loại khí thế này có mấy người có thể không sợ.
Khi Lục triều mới thành lập, nghe nói mấy vị hào kiệt từng chém một con Ngũ Trảo Kim Long tượng trưng cho Hoàng đế Đại Hán.
Chẳng trách nước hồ này lại đặc thù, thì ra là giấu một con rồng!