Sau khi Đại Kiều quay về, nhìn thấy Lý Ngư và Tiểu Kim Liên đang ở bên bờ nướng cá, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nàng ta tìm một hòn đá, ngồi lên, cầm một xâu ăn.
Bởi vì vừa tắm rửa xong, tóc phân tán, che nửa bên mặt, bộ dạng xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Từ trên người nàng ta tỏa ra mùi thơm ngát, Lý Ngư biết đây không phải thoa son phấn gì, mà là mùi cơ thể của Đại Kiều.
- Vừa rồi ta ở bên trên, nghe thấy có tiếng vang, là gì thế?
Tiểu Kim Liên xoa xoa miệng, cười nói:
- Có tiểu tặc đến trộm đồ, bị Lý Ngư ca ca giáo huấn một trận.
- Tặc đâu?
Lý Ngư cười nói:
- Tiểu tặc này cũng là một trong các sát tinh, đã bị ta giáo hóa rồi, ta bảo hắn vào trong thành mua quần áo, sau này theo ta học nghệ.
- Lại thu đồ đệ thay người ta?
Lý Ngư, lắc đầu
- Lần này không phải, lão đầu nhi chứ không thích đồ đệ này, ta tự nhận để truyền đạo.
- Ngươi sẽ không thật sự muốn khai tông lập phái chứ?
Đại Kiều liếm liếm ngón tay, chớp chớp mắt trêu ghẹo hắn.
Lý Ngư suy nghĩ một chút, nói:
- Lúc ban đầu thì không có ý này, nhưng ngươi nói như vậy, thật sự lại có ý định này. Thế đạo hiện giờ, đơn đả độc đấu khẳng định là không được, nói gì cũng phải có thế lực của mình. Hảo hán cũng phải có ba hang, với sự to lớn của lục triều, cường giả vô số. Nếu ngày nào đó không cẩn thận trêu chọc phải một người trong đó, một mình cố gắng chống đỡ không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa khai tông lập phái còn có chỗ tốt, chính là khiến người muốn hại ngươi có chút kiêng kị.
Đại Kiều bĩu môi, đứng dậy duỗi lưng,
- Chỉ với sức của ngươi thì khai tông lập phái thế nào được?
Nàng ta chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, nào ngờ, Lý Ngư lại thật sự có ý tưởng này.
Sự kinh ngạc này của nàng ta cũng giống như nhìn thấy trong khe suối, có một lão nông đột phát suy nghĩ lạ, muốn lập quốc làm Hoàng đế vậy.
- Trường Thành không phải một ngày là chất thành, Phật giáo lúc trước cũng chỉ có một người.
Lý Ngư nghiêm trang nói.
Đang nói, xa xa một bóng người nhanh chóng chạy tới, Thời Thiên lau mồ hôi, nhìn thấy Lý Ngư vẫn ở đây, trong lòng mừng rỡ.
Hắn sợ mình bỏ lỡ cao nhân này, sau khi tới đây, Đại Kiều và Tiểu Kim Liên nhìn Thời Thiên, cười tới ngửa tới ngửa lui, trông rất xinh đẹp.
Đại Kiều ôm bụng, chỉ vào Thời Thiên nói,
- Tiểu đậu phụ, đây là khai sơn đại đệ tử của ngươi à?
Thời Thiên trông có chút xấu xí, cái này không quan trọng, mấu chốt là quần áo dưới sự vội vàng, không mua được vừa với người.
Quần áo muốn vừa người hắn quá khó tìm, đã là số nhỏ nhất, mặc ở trên người hắn, vẫn giống như quấn ga giường, mấu chốt là chiều dài lại không quá đủ, mắt cá chân cũng lộ ra bên ngoài.
Bên hông buộc vải dở ông dở thằng, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Đừng nói là Đại Kiều, mình cũng thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nhưng Lý Ngư lại nhịn xuống, hắn ít nhiều có chút thông cảm cho Thời Thiên.
- Cười cái gì, ngươi nói đi, không phải ta bảo ngươi mua một đạo bào vừa với người à?
Thời Thiên tự thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng,
- Mong ân sư thông cảm, đồ đệ sợ bỏ lỡ ân sư, dưới vội vàng...
Lý Ngư nói:
- Không sao, lát nữa đến thị trấn kế tiếp, ngươi đi tìm may một bộ khác là được.
- Tạ ân sư...
Lý Ngư từ trong bọc hành lý, lấy ra một lò hương, bày trên mặt đất.
Hướng tới hồ không tên, tay bấm pháp quyết, bốc ra ngũ hành chi linh kim mộc thủy hỏa thổ, bồng bềnh trên lò hương.
Lý Ngư gọi Thời Thiên, cùng hắn ngồi khoanh chân, cao giọng:
- Hôm nay Lý Ngư ta ở đây khai tông lập phái, trên báo với trời xanh, dưới nói với đất dày, từ giờ thống lĩnh một đạo, một mình đảm đương một phía. Có Giang Đông danh viện Kiều Tịnh, Thái Bình Đạo Phan Kim Liên và Yêu Vương Bạch Mao trốn trong chỗ tối ở bên xem lễ.
Thời Thiên giật mình, thì ra sư phó của mình chưa có môn phái, không ngờ muốn tự lập môn phái, hắn ngơ ngác hỏi:
- Sư phó, phái của chúng ta gọi là gì?
Lý Ngư đã sớm nghĩ rồi, hắn cười khẽ một tiếng, nói:
- Một phái này của chúng ta, làm người phải chính khí lăng nhiên, tu hành Thái Bình Kinh, mỗi cái lấy một chữ chính là Chính Kinh Đạo, lại gọi là Chính Kinh Môn, ta tuyên bố hồ này về sau sẽ tên là là Chính Kinh Hồ, là thánh địa của bổn môn.
Đại Kiều cả kinh tới rớt cả cằm,
- Ê, ngươi không sao chứ?
Lý Ngư không phải nói đùa, sau khi hắn thu phục Thời Thiên, đột nhiên xuất hiện ý tưởng này, bởi vì nếu những người này không theo mình, rất có khả năng sẽ đi đến bên cạnh Lâm Linh Tố.
Đến lúc đó mình chẳng phải là tốn công vô ích một hồi, đã phải thu phục sát tinh, vì sao không thu về dưới trướng của mình luôn, đến lúc đó cũng là một trợ lực.
'Đạo tâm' của những người này không hợp với Trương lão đạo, không bằng dứt khoát lập một phái khác.
Vì sao Tống Giang có thể tụ tập những người này đến dưới trướng, còn không phải là có tổ chức à, danh hào Lương Sơn sờ sờ ra đó, rất nhiều sát tinh đều tự mình dẫn theo đội ngũ mộ danh tìm tới nương tựa.
Thời Thiên cuối cùng cũng hiểu, sư phó mới của mình không phải đang đùa, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi:
- Sư phó đã khai tông lập phái, chính là tổ sư của Chính Kinh Phái chúng ta, đồ đệ vẫn chưa biết đạo hiệu của sư phó.
Lý Ngư xua tay nói:
- Không cần đạo hiệu, chúng ta đã là mới lập môn phái, nên có khí tượng mới. Sau này mọi người không cần đạo hiệu, vi sư họ Lý tên Ngư, ngư của ngư liệp, ta cũng không phải tổ sư, tổ sư của Chính Kinh Phái chúng ta có một thân phận khác.
Lần này ngay cả Đại Kiều cũng kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Là ai?
- Bàn Cổ!
Lý Ngư lớn tiếng nói.
- Chúng ta tu ngũ hành chi đạo, linh lực đến từ ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà ngũ hành này, chính là sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, tứ chi ngũ thể biến thành. Cho nên tổ sư của nhất phái này của chúng ta chính là Bàn Cổ.
- Da mặt ngươi đúng là đủ dày...
Đại Kiều lẩm bẩm nói, nàng ta triệt để nghẹn lời trước sự vô sỉ của Lý Ngư rồi.
Bàn Cổ là thần trên trời, thánh dưới đất, là thần sáng thế, Lý Ngư cũng quá biết dát vàng lên mặt.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:
- Thời Thiên.
- Có đệ tử.
- Ngươi mau cầm thư tay của ta và tín vật của bổn môn, đến Đông Kinh Biện Lương Thần Tiêu Cung, cầu kiến Cung chủ Lâm Linh Tố của bọn họ. Lúc trước hắn từng đáp ứng ta, giúp ta khai tông lập phái, hiện tại cần hắn hỗ trợ. Phải bắt hắn phê cho một khối thổ địa, để Chính Kinh Đạo chúng ta cắm rễ, hơn nữa báo bị triều đình gì đó cũng toàn là dựa vào hắn.
Mắt Thời Thiên sáng lên,
- Sư phó, một phái này của chúng ta còn có chút uyên nguyên với Quốc sư Đại Tống à?
Đại Kiều ôm trán, cười nhạo nói:
- Uyên nguyên này lớn lắm, không có hắn thì vốn không có Chính Kinh Đạo các ngươi.
Thời Thiên còn hưng phấn hơn Lý Ngư, vừa định cầm tín vật Lý Ngư cho hắn xoay người tới Biện Lương, trù bị chuyện khai tông lập phái, Lý Ngư ở phía sau liền nói:
- Trên đường nhớ phải đổi quần áo, đừng để Chính Kinh Đạo chúng ta mất mặt.
- Sư phó yên tâm, sau khi đồ đệ làm xong biết đi đâu tìm sư phó?
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi cứ ở Biện Lương chờ, nếu thật sự không được, tới nhà của ta ở Biện Lương ở vài ngày, chờ ta trở về. Nhớ kỹ, chính là nhà thứ chín ở mặt bắc ngõ Lộc Nhi, ở cửa có trồng một cây mai. Tuy có mấy khóa, nhưng chắc không cản được ngươi.
Thời Thiên cười ngây ngô, xoay người chạy vội, đến Biện Lương.