Tiểu tặc bị đè trên mặt đất chính là Cổ Thượng Tao Thời Thiên, hắn cũng là sát tinh duy nhất có nguyên quán ở Cao Đường Châu.
Hắn từ nhỏ đã không giống với người khác, xương cốt mềm, có thể tùy ý bẻ vặn, được người cùng quê coi là yêu quái.
Ngay cả cha mẹ của hắn cũng không muốn nuôi nấng hắn.
Sau khi bị cha mẹ vứt bỏ, Thời Thiên ở ven đường được một nghệ sĩ biểu diễn lưu động cứu, dạy hắn một số khinh công.
Thời Thiên ở phương diện này thể hiện ra thiên phú kinh người, rất nhanh đã trò giỏi hơn thầy.
Hắn chiếu cố lão nhân nửa đời, chờ sau khi lão nhân chết rồi, lấy trộm làm nghề, thậm chí trộm mả đào mộ, giỏi vượt nóc băng tường, được người ta gọi là Cổ Thượng Tao.
Hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, nhìn thấy bọc hành lý của Lý Ngư liền nổi lên tà tâm.
Vừa nghe Lý Ngư gọi ra tên của hắn, Thời Thiên biến sắc, tiểu tử này không ngờ nhận ra mình, cho dù chạy thoát cũng sẽ bị hắn báo quan.
Hai chân hắn cong lại thành một góc độ bất khả tư nghị, giống như là ghế gấp, bắp chân đầu gối và đùi xoay ngược lại thành một góc vuông chín mươi độ, không ngờ vẫn có thể chạy được.
Lý Ngư nhìn kỹ, trong lòng thầm nghĩ, Thời Thiên này sau khi đứng thẳng dậy, tuy dáng người gầy yếu, nhưng tuyệt không thấp bé.
Trên mặt Thời Thiên lộ ra thần sắc khó chịu, gượng cường nói:
- Hảo hán, chỉ là lấy chút đồ kiếm cơm ăn, không đáng đuổi theo tới cùng chứ?
Lý Ngư thầm nghĩ, nói như thế nào thì đây cũng là sát tinh, khẳng định là ít nhiều có chút khó thuần.
Mình trước tiên phải mài đi sát khí của hắn đã, Thời Thiên không được xem như người gian ác, chuyện trộm cắp làm không ít, nhưng tội không đáng chết, thuộc về loại vẫn có thể cứu vãn được.
Kỳ thật Thời Thiên trong Thủy Hử lập không ít công lớn, Đông Kinh trộm giáp, hỏa thiêu Thúy Vân Lâu, dò hỏi Tăng Đầu Thị, đâm chuông Pháp Hoa Tự, hỏa thiêu Bảo Nghiêm Tự, nằm vùng thành Cái Châu, hỏa thiêu Độc Tùng Quan, hỏa thiêu Dục Lĩnh Quan, đều mang tới tác dụng mấu chốt quyết định chiến cuộc.
Nhưng hắn xếp ngược thứ hai từ dưới lên, thấp hơn rất nhiều người khác, quả thực là xui xẻo.
Lý Ngư nhìn Thời Thiên, chậm rãi triệt hồi Cự Nham Phù của hắn, Thời Thiên lập tức cảm thấy thân thể thoải mái vạn lần, ánh mắt mừng rỡ, muốn chạy trốn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, nhìn kỹ, mặt đất dưới chân mình không ngờ đang nhô lên.
Càng tiến về phía trước, mặt đường chậm rãi hẹp lại.
Thời Thiên tung người nhảy lên, ngón tay móc vào bùn đất hai bên, muốn đi xuống trước để tránh bị ngã chết.
Hắn vừa rơi xuống đất, cỏ trên mặt đất đột nhiên mọc dài, cuốn lấy chân tay hắn.
Thời Thiên thầm kêu khổ, giống như tất cả mọi vật đều đối nghịch với hắn, biết là gặp phải cao nhân rồi, dứt khoát từ bỏ chống cự.
Dây leo cuốn lấy tứ chi hắn, trình ra một chữ đại nằm trên mặt đất, Lý Ngư chậm rãi đi tới, cúi đầu cười nói:
- Thời Thiên, ngươi có phục hay không?
- Phục, sao lại không phục.
Lý Ngư lắc đầu nói,
- Không, ngươi vẫn chưa phục, ta sẽ thả cho ngươi tiếp tục chạy trốn.
Mắt Thời Thiên đảo quanh, ngồi xổm trên mặt đất nói:
- Không trốn, không trốn nữa, trừ khi ngươi không dùng hai đạo thuật vừa rồi.
- Được.
Lý Ngư nói xong chữ được, dây leo trên chân trên tay Thời Thiên tự động tản đi, sau khi khôi phục tự do, Thời Thiên đầu tiên là nhìn Lý Ngư với vẻ cảnh giác, sau đó mới bò dậy tiếp tục chạy.
Lần này hắn cong chân hoàn toàn, dùng tứ chi chạy trốn về phía xa xa, sau khi chạy được mấy dặm, Thời Thiên lau mồ hôi, trong lòng mừng rỡ,
- Thằng nhãi con, ai bảo ngươi chủ quan, cho ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của bản đại gia.
Vừa dứt lời, đất dưới chân dưới chân đột nhiên lõm xuống, lấy Thời Thiên làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, vây hắn ở bên trong.
Thời Thiên tung người nhảy lên, vừa định ra ngoài, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tầng tường băng, lấp hố to lại.
Thời Thiên bị đâm cho đầu váng mắt hoa, ngồi xổm trong hố, trong đầu kêu vù vù.
Lý Ngư chậm rãi đi tới, đường dài như vậy, hắn phải đi nửa canh giờ.
Chờ khi hắn đến, Thời Thiên đang ra sức đục tường băng, ngón tay Lý Ngư bấm một cái, tường băng tan ra, rầm một tiếng, tưới hết lên người Thời Thiên.
Thời Thiên vừa vội lại mệt, bị hắt nước, trên người toàn là bùn nhớp.
- Phục rồi, lần này thật sự phục rồi.
Lý Ngư cười khẽ, lắc đầu nói:
- Ngươi chưa phục, ta lại cho ngươi cơ hội, ngươi trốn đi.
- Ta phục thật rồi.
- Không, ngươi chưa phục. Mau đứng lên chuẩn bị rồi chạy đi.
Thời Thiên hận tới ngứa răng, bò lên, tung người nhảy ra khỏi hố to, tiếp tục chạy về phía trước.
Lần này tốc độ của hắn đã không nhanh như lúc trước, nhưng vẫn làm được nhanh như điện chớp.
Một mảng mây đen xuất hiện trên Thời Thiên Thời Thiên, khiến hắn có một loại dự cảm xấu.
Đạo sĩ này lại muốn làm gì thế?
Dưới lo lắng thấp thỏm, Thời Thiên chạy càng chậm hơn, Lý Ngư thì không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn, đã sớm không thấy bóng dáng.
Chỉ thấy trong mây đen, lờ mờ có thanh âm lôi điện, mảng mây đen này rất nhỏ, chỉ che vừa Thời Thiên, giống như là một cái ô.
Sau khi lôi điện qua đi, đột nhiên trong mây đen bắt đầu rơi xuống mưa đá, mỗi một hạt đều to bằng nắm đấm.
Thời Thiên bị đập cho đầu sưng u, giẫm lên mưa đá giống như trứng chim, đi đường rất dễ trượt chân. Thời Thiên vốn lấy tốc độ làm Thời Thiên, hiện tại lại giống như lão thái thái què chân, đi ba bước ngã hai cú, thảm hại không thể tả.
Càng tức hơn là, chỉ cần hắn dừng lại, mây đen cũng dừng, hắn nhảy đến nơi khác, mây đen sẽ theo tới, chuyên môn đập hắn, khiến Thời Thiên tức tới há miệng chửi to.
Mắt thấy không thoát được, Thời Thiên dứt khoát ngồi xuống đất, giơ tay che mưa đá.
Rất nhanh, mưa đá càng rơi càng nhiều, chôn cả người hắn lại, chỉ lộ ra một cái đầu.
Thời Thiên vừa đau vừa lạnh, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Trong lòng vô cùng ảo não, lại có chút sợ hãi, hiểu được mình trêu chọc phải cao nhân rồi, lần này sợ rằng không thát được.
Lý Ngư đợi rất lâu, mới chậm rãi đi tới, Thời Thiên vừa nhìn thấy hắn, giống như thấy cứu tinh,
- Mau cứu ta ra với, ta không chạy nữa, lần này là phục thật rồi.
- Ngươi chưa phục.
Ba chữ này lọt vào trong tai Thời Thiên, giống như bùa đòi mạng, khiến hắn sợ tới mức vội vàng cầu xin tha thứ:
- Phục thật rồi, thật rồi, ta lập tức tới nha môn tự thú.
Thời Thiên chịu nhiều đau khổ, biết bất kể là như thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của người này, liền cầu xin:
- Vị tiểu đạo trưởng này, Thời Thiên thật sự tâm phục khẩu phục rồi, cầu đạo trưởng thu thần thông, tiểu nhân nguyện ý làm chân chạy dẫn ngựa cầm roi dưới môn hạ của đạo trưởng.
Lý Ngư cười ha ha, ngón tay bấm một cái, mưa đá hóa thành hơi nước.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một xâu tiền, nói:
- Ta không cần chân chạy làm việc vặt, cũng không cần ngươi dẫn ngựa cầm roi, mà muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?
- Bằng lòng, tiểu nhân bằng lòng, không không không, đệ tử bằng lòng, đệ tử bằng lòng!
Thời Thiên vui mừng quá đỗi, bản sự của mình làm sao mà so được với tiểu đạo trưởng đạo pháp tinh diệu này, hắn vốn cho rằng hôm nay mình trêu chọc phải cao nhân, chắc chắn sẽ phải chết, không ngờ lại nhân họa đắc phúc.
- Tiền này ngươi cầm tới trong thành mua một thân đạo bào vải xanh, ta ở đây chờ ngươi.
Nhìn bóng lưng của Thời Thiên, Lý Ngư lấy ra sổ nhỏ trong tay áo, chỉ thấy trên trang thứ nhất, phía dưới Bạch Thắng lại xuất hiện một dòng chữ nhỏ: Tặc Tinh Cổ Thượng Tao Thời Thiên.
Lúc này Lý Ngư mới gật đầu hài lòng.