Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 75: Tiểu tặc

Chương Trước Chương Tiếp

- Sao ta nhìn ngươi có chút kỳ quái?

Đại Kiều nghiêng đầu, mắt đẹp quan sát Lý Ngư từ trên xuống dưới.

Trời vừa sáng, trong thành đã loạn cả lên, quan viên trong thành sau khi nghe hạ nhân báo cáo, trong nhất thời không biết là nên đi bắt hung thủ, hay là nên báo lên triều đình, thưởng cho đạo nhân trảm yêu trừ ma này.

Bởi vì Cao tri châu không ngờ là giả, hắn bị yêu ma đoạt thân thể, bởi vì Cao tri châu chính là huynh đệ thúc bá của Cao thái úy, là thân thích của hiển quý đương triều hàng thật giá thật, đại sự như vậy cần sau khi báo lên thì để người bên trên định đoạt.

Dù là như vậy, cả thành giới nghiêm, vẫn khiến Đại Kiều tỉnh sớm.

Nàng ta vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Lý Ngư đang ăn cháo ở ở hậu viện, mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới.

Lý Ngư cười ha ha, nói:

- Cuối thu không khí mát, lại thêm có mưa, con người của ta có một đặc điểm, thích nhất là nghe tiếng mưa rơi mà ngủ, cho nên hôm nay rất có tinh thần.

Đại Kiều trợn mắt, xoay người đi rửa mặt, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, không ngờ "Thuật phòng trung", một trong tam đại thuật của đạo gia lại bác đại tinh thâm như vậy.

Mình kiếp trước đã xem qua mấy bộ phim Nhật Bản, cảm thấy đã biết rất nhiều tư thế, hiện tại xem ra đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Thái Bình Đạo là Hoàng Đế đứng đầu, mà Hoàng Đế chính là đại năng thuật phòng trung, ba mươi sáu thức, bảy mươi hai chiêu, mô phỏng các loại sinh linh, đúng là khiến người ta đại khai nhãn giới.

Cảnh Huyễn chính là khí linh của Phong Nguyệt Bảo Giám, vừa nghe trong tên mang hai chữ phong nguyệt, liền biết nàng ta không phải là khí linh bình thường.

Nàng ta tận tâm dạy dỗ, kiều ngôn rung động, lại khiến Lý Ngư rất cảm động, hẹn lần sau lại đến học tập.

Lý Ngư ăn cháo xong, duỗi lưng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một con hồ ly.

- Tiểu tử, ta thấy ngươi có chút không thích hợp.

- Ơ, sao ngươi cũng thay đổi rồi.

Đại Kiều rửa mặt xong, quay đầu nhìn một cái, trên trán Bạch Mao có thêm một dúm lông đen, không khỏi kinh ngạc hỏi.

Bạch Mao không để ý tới nàng ta, tiếp tục truy hỏi:

- Có phải ngươi phá được phương pháp của Phong Nguyệt Bảo Giám, được Thanh Mộc Quyển rồi không?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Không, vì sao lại hỏi vậy?

Có bản sự gì, tốt nhất đừng khoe khoang ra hết, gặp người chỉ nói ba phần, giữ lại thêm mấy tấm át chủ bài cho mình luôn là điều tốt.

Sự khiêm tốn này khi cần thiết rất có khả năng sẽ cứu mình một mạng.

Lý Ngư am hiểu sâu đạo này, cho nên không thừa nhận.

Tiểu Kim Liên cũng đẩy cửa đi ra, tóc nàng ta có chút xoã tung, ngáp một cái, mắt híp lại, bộ dạng không ngu ngon.

Thấy Lý Ngư cũng ở đây, vội vàng chải tóc, cười nói:

- Lý Ngư ca ca, sớm thế.

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức phải đi rồi.

Đại Kiều ghé tới, dùng bả vai huých hắn một cái, hỏi:

- Đắc thủ rồi à.

Lý Ngư gật đầu, không định nói tình huống cụ thể với nàng ta, những thứ này quá đen tối, không cần để quá nhiều người gánh vác.

- Ngươi được đấy, thần không biết quỷ không hay đã đắc thủ rồi, còn nói là đi kiểm tra địch tình.

Lý Ngư cười ha ha, tối hôm qua kỳ thật rất hung hiểm, chỉ có điều không biết vì sao, Bạch Mao vừa hay biết được trận cước của tòa đại trận đó và phương pháp phá giải nó.

Nghĩ tới đây, Lý Ngư quay đầu nhìn Bạch Mao, tên này khi có lợi để kiếm quả thực chính là vạn năng.

Bình thường thì ỉu xìu lười biếng, không chịu giúp đỡ gì.

Ba người thu thập hành trang, Bạch Mao rung người, lại đi lên trước.

Cửa chưa giới nghiêm, không biết là sợ đạo pháp của hung thủ, hay là kính ngưỡng hắn trảm yêu trừ ma, tóm lại vẫn cho phép mọi người tự do ra vào.

Ra khỏi cửa thành, Lý Ngư hỏi Đại Kiều,

- Đại Kiều tỷ, ngươi biết có thứ gì có thể nhìn thấu lòng người không?

Đại Kiều suy nghĩ một chút, mắt đẹp nhấp nháy, lông mi dài rung rung, nói:

- Có, Phật gia có năm thông, Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông, Thân Như Ý Thông, có năm thông này sẽ có thể siêu việt chướng ngại nhục thân, nhìn thấy cái mà người khác không nhìn thấy, nghe thấy cái mà người khác không nghe thấy, hiểu rõ tâm niệm của người khác, biết được đời trước đời sau, biến lửa thành nước, phi hành tự tại.

- Phật gia?

Lý Ngư lắc đầu, nếu Bạch Mao là phật, vậy mình chẳng phải là tiên thiên thánh nhân à.

- Còn gì nữa không?

- Cái khác thì chính là một số tà công, khống chế lòng người, tự nhiên cũng có thể khiến hắn nói ra hết suy nghĩ trong lòng.

Lý Ngư nghĩ đến hai mắt màu đỏ thẫm của Bạch Mao, nhìn chằm chằm mình một lát là biết suy nghĩ trong lòng mình, không khỏi có thêm một phần cảnh giác.

Sau này phải cẩn thận một chút, tuy Bạch Mao và mình quen biết không lâu, nhưng cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cơ hồ hiểu biết tất cả của mình, mình lại hoàn toàn không biết gì về hắn.

Ba người Lý Ngư ra khỏi cửa thành,đi về phía đông nửa ngày, vẫn không có một khách sạn tửu lâu nào, chỉ có một cái hồ lớn, không khác gì biển cho lắm.

- Lý Ngư ca ca, đói bụng rồi.

Tiểu Kim Liên đeo tất cả bọc hành lý, hao phí nhiều khí lực nhất, đạo hạnh cũng thấp nhất.

- Ta cũng đói bụng rồi.

Đại Kiều bụng nói.

Bản thân Lý Ngư không đói bụng, nhưng hai đối một, hắn gật đầu, quyết định ở nơi này nấu cơm dã ngoại.

Ba người ai làm việc nấy, Lý Ngư phụ trách tới sông bắt cá, Tiểu Kim Liên đi nhặt cành khô, Đại Kiều thì phụ trách chờ ăn.

Tiểu Kim Liên mệt tới toát hết mồ hôi, đi đến bên hồ, tay vốc một vốc nước trong, nhẹ nhàng xoa lên mặt, thở hắt ra một hơi:

- Lạnh quá, lạnh từ trong xương tủy.

Lý Ngư vươn tay ra thử một cái, quả nhiên rất lạnh, hồ này không biết có trò gì, nước hồ lại lạnh như vậy. Có điều bên trong cá thành đàn, trên mặt hồ chim nước uyên ương đông đúc, sinh khí bừng bừng.

- Nước tốt như vậy, không ngâm một lúc thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao.

Trong lòng Đại Kiều thầm nghĩ, có điều lại không thể nói ra, ho khẽ một tiếng, nói:

- Ta đi dạo chung quanh, tìm chút món ăn thôn quê.

- Đi đi.

Lý Ngư nói với Tiểu Kim Liên:

- Chất nước nơi này đặc biệt, cực kỳ hiếm thấy, lát nữa ngươi dùng thủy quyết, thử thủy linh nơi này, xem có trò gì.

- Ừ.

Tiểu Kim Liên nhu thuận gật đầu, Lý Ngư là lão sư đủ tư cách, luôn có thể vào bất kỳ lúc nào cũng nghĩ đến việc dạy học.

Đột nhiên ngực hắn truyền đến chấn động rất nhỏ, lấy ra sổ ra nhìn một cái, một điểm đỏ lấp lánh, phát ra thanh âm vo ve.

Lý Ngư quay đầu nhìn một cái, bọc hành lý của mình giống như là mọc chân, nhanh chóng chạy đi.

- Có trộm.

Lý Ngư giậm chân, tung người nhảy lên, đuổi theo.

Bọc hành lý "Chạy rất nhanh", Lý Ngư đến gần, mới nhìn rõ thì ra phía dưới có một người nhỏ đang khom lưng cúi người, đeo bọc hành lý đào tẩu.

Đây là tên trộm đó à?

Lý Ngư không nhanh không chậm, đánh ra một đạo Cự Nham Phù lên người tiểu tặc.

Cả người hắn giống như gánh ngàn cân, lưng càng lúc càng cong, mệt tới nằm dưới đất.

Ngón tay Lý Ngư bấm một cái, Thanh Mộc Quyết lần đầu tiên thôi động, trên mặt đất cỏ xanh hóa thành dây leo, quấn hắn lại.

- Ta hận nhất là hai loại người, một loại là người trộm đồ của ta, một loại khác là người muốn trộm đồ của ta.

Lý Ngư mắng vừa tiến lên, sổ trong tay lại kêu vo ve.

Hắn cầm sổ, nhìn tiểu tặc, đột nhiên hiểu ra,

- Ngươi là Thời Thiên?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️