Bóng đêm như mực, vươn tay không thấy năm ngón.
Mưa to cọ rửa ngã tư đường, hạ nhân của phủ Tri Châu sau khi thấy cuộc đánh nhau này đã sợ tới mức khóc thét.
Nhất là cảnh tượng bụng Tri phủ vỡ ra, một người nhỏ chui ra, thế tất sẽ trở thành ác mộng cả đời của rất nhiều người.
Một đạo thiểm điện cắt qua bóng đêm, mang đến chút ánh sáng, Lý Ngư bước chậm trong mưa, bước chân có chút trầm trọng.
Mưa hắt lên vai, lại bị một đạo quang thuẫn ngăn cách, hồ ly lông trắng vô cùng thỏa mãn nằm.
Hắn khác với Lý Ngư, nhìn quen trường hợp này rồi, cảnh tượng hôm nay đối với Lý Ngư mà nói là rất khó chấp nhận, nhưng đối với Bạch Mao mà nói thì lại không đáng là gì.
Chuyện hắc ám hơn gấp trăm lần hắn đã từng thấy không chỉ một lần.
- Ài...
Lý Ngư thở dài, giẫm trên đường đá, nước đã dâng quá cổ chân hắn.
Trở lại khách sạn, điếm tiểu nhị gác đêm đang nằm ngủ trên bàn, tiếng ngáy rất to.
Sau khi mở cửa, một trận gió thổi vào, mang theo khí ẩm.
Tiểu nhị mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn một cái,
- Khách quan, nửa đêm nửa hôm đi đâu về vậy? Gần đây trong thành này có lời đồn sơn mị trộm tiểu hài tử, khách quan đừng đi lung tung.
Lý Ngư từ trong lòng lấy ra một xâu tiền đồng,
- Đi gặp lão hữu, không ngờ lại gặp phải mưa to, làm phiền tiểu ca tới sài phòng đun một thùng nước ấm, cọ rửa thân thể một chút.
Tiểu nhị nhận tiền, mặt mày hớn hở,
- Được, khách quan chờ một lát, tiểu nhân sẽ đưa đến trong phòng ngài.
Hơi nước mờ mịt, Lý Ngư ngâm mình ở trong nước ấm, lười biếng ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Tiểu yêu đoạt xá Cao Liêm, tuy tu tà công, hơn nữa thô bạo, nhưng bất kể là bố trí đại trận hay là thủ đoạn thi pháp, đều vô cùng tinh diệu.
Xem ra Bạch Mao nói không sai, đây tất là thứ bên cạnh một đại nhân vật, nhân sâm quả thụ nghe nói là trồng trong nhà Trấn Nguyên Tử.
Đối với thần tiên mà nói, thứ làm nhiều việc ác ở thế gian, hại chết vô số mạng người, bọn họ có thể là căn bản không nhìn thấy.
Nhớ rõ trong Tây Du, có rất nhiều loại yêu ma họa hại nhân gian, cho dù là hầu tử phát hiện, tìm đến chủ nhân trừng trị, chủ nhân sau lưng bọn họ cũng chỉ là cười mà thôi, thậm chí còn bao che.
Người, ở trong mắt thần phật đầy trời rốt cuộc là gì?
Việc này càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, Lý Ngư từ bên cạnh cầm lấy Phong Nguyệt Bảo Giám, ngắm nghía cho đỡ buồn.
Hấp thu toàn bộ Mộc linh chi khí của đại trận, màu sắc của Phong Nguyệt Bảo Giám cũng thay đổi một chút, càng sáng rọi hơn.
Lý Ngư lật qua, soi một chút, lập tức chung quanh quỷ khí dày đặc, đều là oan hồn trẻ con.
Bọn chúng còn chưa biết nói, trên người cắm đầy dây leo, gào khóc, oán khí rất nặng, giống như U Minh La Sát.
Lý Ngư đi được vài bước, cảm giác tức ngực hụt hơi, một cỗ cảm xúc chán đời không thể ức chế được dâng lên trong lòng.
Chung quanh huyết quang sương máu ngập trời, chướng khí tanh hôi tràn ngập, trên mặt đất toàn là nước bùn xen lẫn với máu.
Lông tóc dính trên mặt đất, trải thành từng mảng lớn, khô lâu lại tùy ý có thể thấy được, sau khi giẫm lên phát ra tiếng vỡ vụn.
Lý Ngư đã đến bên rìa bùng nổ, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, tĩnh tâm lại.
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận sự phẫn nộ và chán ghét trong lòng mình, trong đầu vang lên thanh âm của Trương lão đạo.
- Ngươi nói thế đạo bất công, vậy ngươi cảm thấy cái gì là công, cái gì là đạo?
- Công là thiên hạ là của chung, giống như thiên hạ thời có Hoàng Đế là thế giới thái bình, ở trong thế giới thái bình này vừa không có chuyện ức hiếp người lương thiện, càng không có lừa dối trộm cắp, thiên hạ đại đồng là công; mà đạo thì sao? Vô vi tự hóa, thanh tĩnh tự chính, là khởi nguồn của thiên địa, là mẹ của vạn vật, đây mới là đạo.
- Thanh tĩnh tự chính...
Lý Ngư đọc thầm những lời này, giống như thể hồ quán đính, trong đầu tỉnh táo, chậm rãi mở mắt.
Sương máu chung quanh chậm rãi tản đi, oán linh cũng dần dần biến mất, mùi tanh hôi dần dần không ngửi được nữa.
Sau khi sương máu tản đi, trong không khí hơi nước mờ mịt, kết thành giọt, nhỏ xuống đất, chậm rãi thấm vào. Lý Ngư ngồi dưới đất, cẩn thận quan sát, từ chỗ giọt nước, một hạt giống nhô lên.
Trong lòng Lý Ngư không vui không buồn, nhìn hạt giống chậm rãi nẩy mầm, mầm non mới nhú, xanh mướt tươi mát, chậm rãi lớn lên.
Mọc cành, tán lá, xanh um tươi tốt, cao vút như khung.
Lý Ngư tận mắt nhìn quá trình nó phá đất lớn lên, trong lúc này không hề nhúc nhích, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Một tia thiên đạo linh khí chậm rãi thấm vào linh thức của hắn, ở trong đầu trong đầu hiện ra thiên bình kinh lịch: Tam thiên đại đạo, thiên diễn tứ cửu, độn khứ kỳ nhất.
- Đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, thiên địa lưu lại một số biến hóa, biến số này chính là sinh. Không ngừng sinh sôi, sinh sản sinh linh, linh trí mở ra, lại có khả năng vô hạn.
- Mỗi người đều là một biến số này, đều có khả năng vô hạn. Vô vi tự hóa, thanh tĩnh tự chính.
- Đây là sinh, sinh của sinh linh sinh mệnh. Đây là người, cũng là yêu, cũng là bách thú, cũng là hoa cỏ, cũng là sinh linh.
Lý Ngư sáng tỏ thông suốt, đứng dậy, ngửa mặt nhìn một cái, trời đất quay cuồng.
Khi lại mở mắt, đã tới mặt trước của Phong Nguyệt Bảo Giám, đập vào mắt là một nữ tử quyến rũ phong lưu, chính là khí linh Cảnh Huyễn tiên tử. Lúc này đang cười dài nhìn hắn.
Trong lòng Lý Ngư vui mừng, bước lên phía trước nói:
- Lờ mà lờ mờ, tỉnh tỉnh mê mê, ta đã nhìn trộm được con đường của hai chữ sinh linh, sao không truyền thụ Thanh Mộc Quyển cho ta?
Cảnh Huyễn tiên tử hơi khom người, nhìn hắn nói:
- Ta chính là Thanh Mộc Quyển.
- Đây là ý gì?
Lý Ngư ngây ra một thoáng, có điều hắn lập tức có chút hiểu ra, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, vốn không phải là bí tịch kinh quyển bình thường, mỗi lần xuất hiện đều không giống nhau.
Cảnh Huyễn tiên tử đột nhiên nhoẻn miệng cười, cởi Nghê Thường, lộ ra một thân da thịt trắng nõn. Thân thể hoàn mỹ, thêm một phần thì nhiều, bớt một phần thì ít, tràn ngập mỹ cảm âm nhu.
Nàng ta nhẹ nhàng vẫy tay, trên mặt không hề có vẻ dâm tà, ngược lại vô cùng thánh khiết, nói:
- Tu luyện Thanh Mộc Quyển chính là song tu cùng ta.
Lý Ngư biết, tu luyện năm quyển Thanh Lĩnh Thư đều là nước chảy thành sông. Nhưng không ngờ, Thanh Mộc Quyển hương diễm như vậy, có điều nghĩ lại cẩn thận cũng là chuyện trong dự đoán.
Khi tu Ly Thủy Quyết, chứng kiến nước sinh thành, ngưng tụ, tụ tập, bốc hơi.
Thanh Mộc Quyết, phải thể hội được sự sinh ra của sinh mệnh, không phải chính là bắt đầu từ âm dương giao hòa sao.
Sinh linh, đầu tiên là sinh, sau đó mới có thể có linh.
Lý Ngư bước nhanh lên, Cảnh Huyễn Tiên Cô chậm rãi nằm xuống, hai người dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, trên cỏ xanh, nhu tình lưu luyến, khó phân thắng bại, khó có thể nói hết.
...
Sau khi tỉnh lại, Lý Ngư ở trong thùng nước, vươn tay ra sờ một cái, quả nhiên nước vẫn ấm.
Mình ở Phong Nguyệt Bảo Giám, nhìn thì là trải qua mấy chục năm, chứng kiến hạt giống phá đất, kỳ thật đều chỉ là một thoáng trong ý thức.
Hắn từ trong thùng tắm nhảy lên, xòe tay ra, một hạt giống chậm rãi trồi lên lòng bàn tay hắn.
- Thanh Mộc Quyết...
Khóe miệng Lý Ngư nhếch lên, trong ánh mắt mang theo vẻ vui mừng, sau khi tu thành Thanh Mộc Quyết, thực lực của mình lại bước lên một bậc thang mới.