Từng cây băng châm chậm rãi thấm vào thân thể của Cao Liêm, trong cơ thể hắn có lỗ thủng nhỏ nhiều chi chít, sau khi băng trận hóa thành hơi nước, máu chảy như trút, khó có thể ngăn cản nữa.
Rầm một tiếng, Cao Liêm phá băng mà ra, sắc mặt hắn trắng bệch, chậm rãi biến thành màu xanh, tiếp theo chuyển thành màu vàng.
Sau khi đạo bào vỡ vụn, phân tán đầy đất, trần truồng lỏa thể, có một loại cổ quái không nói nên lời. Thân thể hắn, căn bản không giống như thân thể của một người con người, mà giống với một lớp vỏ cây hơn.
Trên bụng hắn lại có một vết sẹo, giống như là dùng kim chỉ vá lại vậy. Vết sẹo vặn vẹo giống như một con rết, từ rốn chạy tới ngực.
Vết sẹo chậm rãi vỡ ra, cả người Lý Ngư giật thót, chỉ thấy khe nứt đó chậm rãi biến to, từ trong bụng Cao Liêm, không ngờ có một tiểu hài tử chui ra. Mà thân thể hắn, giống như da sau khi tróc ra thì bị vứt bỏ, phân tán trên mặt đất.
Tiểu hài tử này chỉ bằng trẻ con bình thường, cuộn mình, sau khi đi ra thì song quyền nắm chặt, đứng thẳng, ngửa mặt lên trời hét to, mặt đầy sát khí.
Đáng sợ nhất là ở trán hắn thiếu một khối, giống như là bị người ta cắn.
- Ngươi ra, ta sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh!
Lý Ngư cười lạnh một tiếng trong lòng, Cao Liêm này quả nhiên là giả, chắc là trước khi khi Cao Cầu đó phất lên, chỉ là một lưu manh bình thường.
Huynh đệ thúc bá của hắn, sao đột nhiên lại mọc ra một cao thủ đạo pháp, nếu thực sự có thân thích này, hắn cũng không thể lăn lộn thảm như vậy. Dẫu sao cái thứ đạo pháp này cũng thuộc về loại một người đắc đạo, gà chó lên mây.
Người nhỏ từ trong bụng Cao Liêm đi ra, chắc chính là sau khi nhìn thấy Cao Cầu phát tài, coi trọng quyền thế vô biên của hắn. Cho nên đoạt xá huynh đệ thúc bá của hắn, trực tiếp cầu một nơi núi cao Hoàng đế xa như Cao Đường Châu, tiện cho hắn luyện tà công.
Người nhỏ này hung uy lệ khí, xưa nay chưa từng có, lại thêm lúc này hắn hận Lý Ngư phá đi thân thể của Cao Liêm mà hắn đoạt xá, vẻ mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt, rất giống một con chó điên.
Hắn đã không phải Cao Liêm, nhục thân cũng bị mình phá hoại, bên Cao Cầu rất nhanh sẽ biết.
Vậy hắn sẽ không thể trở thành công cụ để Cao Cầu đối phó mình nữa, nói không chừng còn đánh giết với Cao Cầu, Lý Ngư cảm thấy mỹ mãn rồi, chuẩn bị lặng lẽ toàn thân trở ra.
Ngươi cứ ở lại đây mà tức đi, tức chết thì càng tốt.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không tự mình ra sân, hoàn toàn có lòng tin rời khỏi.
Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc,
- Dùng Kim linh chi lực, đào đứt Cấn vị của cây ngô đồng.
- Thần kinh à.
Lý Ngư không để ý đến hắn, Bạch Mao sớm không đến muộn không đến, lúc này lại đến, còn muốn mình tiếp tục liều mạng với vật nhỏ này.
Nhìn bộ dạng hung dữ đó của Nhìn hắn, biết là khó đối phó rồi, bất kể là yêu ma quỷ quái gì, đều không liên quan tới mình. Cao Cầu thân là điện soái của Đại Tống, dưới tay có không biết bao nhiêu năng nhân dị sĩ, ngay cả Dương Chí, muốn bán mạng cho hắn cũng phải xếp hàng.
Chỉ cần để hắn biết, thúc bá huynh đệ của mình bị người ta hại, hắn tự nhiên sẽ ra tay báo thù.
Lý Ngư vừa định đi, Bạch Mao bám vào lưng hắn, chỉ vào người nhỏ ở xa xa, lớn tiếng nói:
- Cháu ngoan, gia gia ở đây này.
Ánh mắt của người nhỏ cơ hồ sắp phun ra lửa, quay đầu lại, cuối cùng cũng phát hiện ra Lý Ngư đang ẩn thân.
Không chút trì hoãn, hắn vù một cái, dây leo cả người bắn ra, xông tới.
Lý Ngư tức tới khiếu bốc khói, Bạch Mao cười nói:
- Không kịp rồi, nếu không muốn chết thì dựa theo lời ta nói mà làm.
Việc đã đến nước này, Lý Ngư đành phải làm theo, một cây kim đánh vào trong cây ngô đồng, sau đó tán thành kim liên, nhanh chóng xoay tròn. Vụn gỗ bay tán loạn, đồng thời đồng thụ ầm ầm ngã xuống đất.
Trên mặt người nhỏ lộ ra vẻ thống khổ, sát khí quá nặng, chồn bạc cười khanh khách, thong dong điềm tĩnh nói:
- Lý Ngư tiểu tử, tế ra Phong Nguyệt Bảo Giám, thu nạp Mộc linh chi lực.
Lý Ngư chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, tế ra Phong Nguyệt Bảo Giám cột vào cánh tay, sau khi cây ngô đồng làm trận cước bị gãy, Mộc linh chi lực của toàn bộ đại trận đều trào ra.
Ở đỉnh đầu hắn, Phong Nguyệt Bảo Giám giống như một cái hố đen, những linh khí này có bao nhiêu đều bị hút vào bấy nhiêu.
Người nhỏ càng lúc càng thống khổ, theo linh khí chậm rãi bị hút đi, sát khí trên mặt hắn càng lúc càng mỏng, cuối cùng quỳ gối, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
- Đại tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!
Trong mắt Bạch Mao lóe lên tinh quang, liếm liếm môi, nhắm chuẩn thời cơ, nhảy lên trước nuốt hắn vào.
Lý Ngư ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ thấy Bạch Mao lộ ra một vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, cả người bốc ra thanh quang.
Trên trán hắn, lông trắng vốn không có một sợi tạp, lại mọc ra một nắm lông đen tuyền.
Toàn bộ mộc hệ chi linh của đại trận đều bị Phong Nguyệt Bảo Giám hút hết, tòa nhà đột nhiên biến thành âm trầm.
Lý Ngư đi lên, hỏi:
- Tiền bối, chuyện gì thế, sao ngươi lại ăn hắn?
Bạch Mao ợ một cái, cười ha ha,
- May mà đi cùng ngươi, đúng là chuyến đi này không tệ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Mao cười nói:
- Ngươi nhìn đi, dưới cây này chôn gì.
Lý Ngư không kịp nghĩ nhiều, dùng thổ linh tìm kiếm dưới lòng đất, lập tức biến sắc.
Hắn xì một tiếng, mắng:
- Súc sinh!
Dưới tàng cây, vô số rễ cây nối với thân thể của từng đứa trẻ con.
Những đứa trẻ này có đứa đã thối rữa, có đứa thân thể vẫn chưa hủ hóa, có thể là mới chôn xuống gần đây.
Rễ đâm vào thân thể non nớt, cung cấp dinh dưỡng cho cây ngô đồng, để chống đỡ đại trận này.
Bạch Mao tiếp tục nói:
- Nếu ngươi tới muộn thêm mấy năm, toàn bộ Cao Đường Châu đều bị hắn hút cạn rồi.
Chẳng trách toàn bộ người của Cao Đường Châu đều mặt ủ mày chau, thì ra là có một pháp trận hại người.
Lý Ngư im lặng không nói gì, tay bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm,
- Thái Thượng sắc lệnh, siêu thoát cô hồn, tất cả quỷ mị, tứ sinh được ơn.
Từng tiếng khóc nỉ non, đau thấu tâm can, oán khí ngút trời. Lý Ngư thở dài một tiếng, tiếp tục thì thầm:
- Quỳ trước đài ta, bát quái tỏa sáng, đứng ở quẻ Kham mà ra, siêu sinh cho hắn. Là nam là nữ, bản thân gánh vác, phú quý nghèo hèn, đều do ngươi chịu. Sắc cứu đẳng chúng, mau mau siêu sinh. Sắc cứu đẳng chúng, mau mau siêu sinh.
Sau khi siêu độ, bầu trời có sấm chợp xẹt qua, cuồng phong đột nhiên nổi lên, mưa to như trút.
Bạch Mao căn bản không bận tâm tới thảm tượng giống như địa ngục nhân gian này, cười nói:
- Vật nhỏ này chính là nhân sâm thành tinh, đáng tiếc lại bị người ta cắn một miếng, bản vương không ngờ lại ăn đồ thừa của người khác. Vật nhỏ này thực sự là đại bổ! Thương thế của ta cũng đỡ một nửa. Ngươi cũng không tính là đến không, tuy không ăn được, nhưng chờ ngươi lần tiếp theo tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, sẽ biết lợi ích lần này.
Lý Ngư không có hứng thú, trong lòng rất khó chịu, yêu tà hại người, không biết bao nhiêu người chỉ có thể để mặc cho hắn giày xéo.
Bạch Mao dường như nhìn ra tâm sự của hắn, cười lạnh một tiếng, nói:
- Yêu tà họa hại nhân gian, phần lớn đều chỉ là người bên trên thuận tay gây nên, thậm chí có một số việc là cố ý. Thế đạo này chính là tàn khốc như vậy, ngươi được chứng kiến chỉ là một góc núi băng mà đã không chịu nổi rồi à?
Cả người Lý Ngư ướt đẫm, không để ý đến hắn, yên lặng xoay người đi đến khách sạn.
Bạch Mao nhảy lên vai hắn.