Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 72: Cao liêm

Chương Trước Chương Tiếp

Một đạo linh khí từ trong lòng bàn tay trắng nõn nối với tua cờ, Đại Kiều điều khiển nó, ngự không mà đi.

Phần tư thế oai hùng này, khiến Lý Ngư đỏ mắt không thôi, so sánh với phương thuật Khinh Thân Phù của mình, chính là kỹ năng đệ đệ.

Gió sớm thổi vào mặt, cảm giác mát bức người, cũng khiến ba người nhanh chóng tỉnh rượu.

Đợi cho khi tới gần Cao Đường Châu, đã là chạng vạng, ba người không dám bay qua một cách trắng trợn, Đại Kiều ngoại ô thu lại tua cờ, ba người giả vờ người đi đường vào thành.

Bạch Mao run người, nói mình phải ở ngoại ô, không muốn vào thành.

- Tiền bối, chẳng lẽ có nguy hiểm gì à? Lý Ngư tiến lên hỏi.

Mũi của hồ ly lông trắng này rất thính, không vào thành một cách khác thường như vậy, Lý Ngư khó tránh khỏi hoài nghi.

Bạch Mao cười cười với hắn,

- Bất kể có tình huống gì, ngươi vẫn phải vào một chuyến, việc gì phải hỏi nhiều.

Lý Ngư oán thầm, thằng ôn này hơn phân nửa là biết đạo pháp của Cao Liêm lợi hại, không dám đi vào.

Hắn càng lợi hại, mình càng phải nhân lúc hắn chưa chuẩn bị mà giết hắn, bằng không chờ hắn lại nhận được thư của lão nhân Cao Cầu, tìm trăm phương ngàn kế đối phó mình, khi đó càng khó ứng phó.

Đại Tống trọng thương, khách thương lui tới rất nhiều, nhưng đến nơi này lại lộ ra có chút im lặng.

Trong thành trồng khắp dương thụ, sau khi vào thành, trên đường lá vàng phân tán, gió thổi qua bay bồng bềnh.

Ý thu lành lạnh, gió thổi man mát, trên đường ngay cả tiểu hài tử chơi đùa cũng không có.

Cửa hàng thỉnh thoảng có mở cửa, nhưng phần lớn là đóng sớm, Lý Ngư nhìn về phía đông bắc trong thành.

Ở đó, một tòa đại trận lờ mờ tỏa ra linh khí nhè nhẹ, Mộc linh chi khí nồng đậm từ trong phun trào.

Cao Liêm quả nhiên là cao thủ đạo thuật, hơn nữa thủ đoạn không ngờ có chút tương tự với mình, biết lợi dụng Ngũ hành chi lực.

Thành nhỏ có lợi ích của thành nhỏ, khắp nơi đều rất im lặng, thỉnh thoảng có mấy người đi đường cũng lười biếng, không có tinh thần gì.

- Người trong thành nhỏ này sao đều ủ ê như vậy.

Đại Kiều nhíu mày nói.

- Trước tiên tìm khách sạn ở đã, ta đi thăm dò tình huống, tìm thời cơ động thủ.

Ba người rất nhanh ở trong thành tìm được một tòa khách sạn, sau khi đi vào, quan sát xung quanh, điều kiện cũng không tệ lắm. Bởi vì thành nhỏ khá là yên ắng, không có bao nhiêu thương hành, cho nên khách nhân của khách điếm cũng không nhiều.

Chưởng quỹ rất ân cần, chắc là vì khách ít, ai vào cũng rất nhiệt tình.

- Khách quan, xin hỏi muốn mấy phòng?

Đại Kiều giành nói:

- Hai phòng, ta và Liên nhi một phòng.

Lý Ngư gật đầu, Tiểu Kim Liên cũng biết đây là chuyện khó tránh khỏi, cúi đầu nhìn mũi chân.

Buổi tối ngày đó, rõ ràng sắp thành công rồi, Đại Kiều tỷ xuất hiện thật không đúng lúc.

Trong khách phòng, Tiểu Kim Liên buông bọc hành lý, ba người ở trong phòng tùy tiện ăn chút gì đó, Lý Ngư rót chén nước, nói:

- Ta đi xem một chút, các ngươi ở đây đừng đi đâu, ta luôn cảm thấy thành nhỏ này cứ là lạ.

Đại Kiều cũng gật đầu nói:

- Đúng là có chút cổ quái, ngươi cũng phải cẩn thận một chút.

Lý Ngư gật đầu, lúc này đã vào đêm, đèn mới lên, ngã tư đường không có một ai.

Lý Ngư di chuyển trên cây ven đường, đi tới chỗ Mộc linh chi lực nồng đậm nhất.

Sau khi tới, là một tòa nhà lớn, hoa cỏ um tùm. Khắp nơi đều là các loại cây cối, trồng nhiều chi chít, nhưng lại cực có kết cấu.

Lý Ngư lẻn vào, phóng mắt nhìn chung quanh, bấm ngón tay tính toán, thầm kinh hãi.

Nơi này đâu đâu cũng là dựa theo ngũ hành bát quái mà sắp xếp, từ phòng ốc đến ban công đình viện, cho dù chỉ là vị trí của một gốc cỏ, một một hòn đá cũng đều rất được chú ý.

Cao Liêm quả nhiên không tầm thường.

Ở trong một gian phòng Mộc linh chi khí nồng đậm nhất, Lý Ngư mò tới nóc nhà, nhìn từ trên xuống.

Bên trong có mấy người đang nằm, đều ăn mặc như nô bộc, có một người trung niên, cưỡi trên lưng một người trong đó, tay cầm roi quật, giục hắn bò đi.

Người chung quanh đều vây quanh bọn họ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, giống như đang dỗ trẻ con.

Người trung niên cười vô cùng lớn tiếng, vẻ mặt vui sướng, rất không cân xứng với cái tuổi hơn bốn mươi của hắn, có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.

Chẳng lẽ Cao Liêm là thằng hâm?

Lý Ngư chỉ cảm thấy tất cả đều vô cùng hoang đường, nhưng lại rất tà môn, có điều cũng may thủ vệ nơi này không sâm nghiêm.

Mắt hắn đảo quanh, vươn tay ra bấm pháp quyết, hai mộc nhân nhỏ từ trên cây trong sân bò tới.

Mộc linh nồng đậm như vậy, Cao Liêm hơn phân nửa là là đạo thuật tương tự với phương thuật hệ mộc, hạ độc không phải là một ý kiến hay, bởi vì hắn rất có thể sẽ tự giải được.

Hai mộc nhân lặng lẽ tới gần phòng ở, đột nhiên trong mắt Cao Liêm chợt lóe tinh quang, ngón tay ép ra một giọt dầu sáp, búng đi, một chút ánh sáng vòng qua hai mộc nhân mà vào, chui vào trong ngón tay hắn.

- Chút tài mọn!

Cao Liêm gầm lên một tiếng, từ trên lưng nô bộc cao lớn nhảy lên, hai mộc nhân bị dầu sáp đánh vào, sau một thoáng liền bị đốt thành tro tàn.

Lý Ngư thong dong điềm tĩnh, vẫn chưa hiện thân, trong bùn đất, một nê nhân (người bùn) từ bên dưới chui lên.

Nê nhân này một quyền đập vỡ cửa phòng, mảnh vụn bay khắp nơi.

Nô bộc trong phòng đều sợ tới mức run rẩy, chỉ có Cao Liêm là vẫn vẻ mặt hung tướng, vô cùng nóng nảy.

Hắn nhảy ra ngoài phòng, vươn tay ra điểm một chỉ, cột đèn trong viện lần lượt sáng lên.

Nê nhân đi tới trước mặt hắn, vung tay lên đập, tay chân nó đều là đá, tốc độ lại vô cùng kỳ quái, phát ra tiếng xé gió.

Cao Liêm biết đây không phải là chân thân của đối thủ, cho nên khi tránh né vẫn quan sát khắp nơi, muốn tìm ra vị trí của Lý Ngư.

Hắn vung tay áo, xuất hiện vô số lá cây, bay múa đầy trời, sau khi những lá cây này rơi xuống đất, hóa thành từng người nhỏ, kêu y a bay tới nê nhân.

Chúng giống như một đám đỉa, cắn xé nê nhân, những vật nhỏ này thể tích quá bé, nê nhân căn bản là bất lực.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, nê nhân ngửa mặt lên trời hét lớn, cả người tỏa ra hỏa quang, phù triện ở ngực cũng sáng lên, phát ra hỏa quang cực nóng.

Người nhỏ vấn vít trên người nó đều bị đốt thiêu tro tàn, trong tay Cao Liêm cầm một thanh kiếm gỗ, đâm mạnh vào trong hư không, tán ra kiếm hoa.

Kiếm khí đi đến đâu, trên người nê nhân sẽ có mảnh vụn rơi xuống, mắt thấy sắp không chống đỡ được.

Lý Ngư ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm Cao Liêm, không hề thở hổn hển, hiển nhiên là căn bản chưa xuất toàn lực.

Mộc linh chi khí trong đại trận đang chậm rãi hội tụ về phía hắn với tốc độ cực nhanh.

Chỉ cần đại trận chưa phá, hắn sẽ có linh lực cuồn cuộn không ngừng, căn bản sẽ không kiệt sức.

Với thực lực trước mắt của hắn, đối phó một người đã đứng ở thế bất bại.

Lý Ngư bấm pháp quyết, từ nóc nhà đối diện chậm rãi xuất hiện một người giả diện mạo giống hệt với mình, chậm rãi muốn rời khỏi.

Bên tai Cao Liêm khẽ động, cười quái dị một tiếng, tung người nhảy lên.

- Muốn chạy à!

Hắn chém xuống một kiếm, mộc nhân vỡ tan, phun ra một trận hơi nước.

Lý Ngư thừa cơ dùng Ly Thủy Quyết, hơi nước hóa băng, một chiêu này hắn dùng ra, không biết có uy lực mạnh hơn Tiểu Kim Liên bao nhiêu lần.

Cao Liêm lập tức bị đóng băng, Lý Ngư vẫn không hiện thân, thần sắc không hề thả lỏng, hắn rất hiểu Mộc linh chi lực.

Cao Liêm không thể chết dễ dàng như vậy được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️