Bên ngoài Kim Lăng Thành, mưa phùn như tơ, lạnh lẽo thê lương đến tận xương.
Gió cuối thu mang theo một cỗ âm ngoan, hằn học xuyên thấu qua quần áo và da thịt, khiến cho người lạnh đến tận xương tủy.
Hạt mưa rơi trên mặt sông Tần Hoài không tạo ra một âm thanh nào cả, dường như chỉ có mặt nước là hơi rung nhẹ.
Trên chiếc thuyền đậu bên bờ sông, mành được xốc lên, hai thiếu nữ bước xuống.
Trên người bọn họ mặc đạc bào, mặc dù không mặc thêm áo tơi, thế nhưng mưa vừa tới trước mặt bọn họ liền nhao nhao tách ra, giống như vừa đụng phải một vòng bảo hộ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây