Hai người cách nhau rất gần, mặt cơ hồ là sắp chạm vào nhau, Lý Ngư chỉ cảm thấy một mùi thơm của thiếu nữ truyền vào trong mũi.
Tình cảnh như vậy, Lý Ngư cũng khó tránh khỏi rung động, khó có thể tự kiềm chế.
- Khụ khụ!
Cửa bị một cước đá văng, Lý Ngư vội vàng đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa.
Mặc áo bướm màu đen, đường cong đẫy đà, mềm mại đáng yêu, lộ hết dáng người ngạo nhân.
Trong ánh mắt mang theo vẻ bất mãn, nhìn qua nhìn lại trên người Kim Liên và Lý Ngư, ý tứ không cần nói cũng biết, còn mang theo dấm chua ghen tuông.
Tuy trên mặt người đến đeo sa mỏng, nhưng Lý Ngư và Kim Liên đều lập tức nhận ra.
- Đại Kiều tỷ?
Lý Ngư chột dạ, vội vàng buông Liên nhi ra, không đợi người ta hỏi, đã chủ động cười ha ha nói:
- Liên nhi vừa giết một lão đầu, hài tử sợ hãi, ta an ủi nàng ta vài câu.
Đại Kiều hừ lạnh một tiếng, Tiểu Kim Liên đột nhiên hỏi:
- Sao Đại Kiều tỷ lại tới đây?
Cô gái nhỏ này quả nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, một câu biến bị động thành chủ động, đảo ngược thế cục.
Lý Ngư cũng khụ một tiếng, hỏi:
- Đúng vậy, sao Đại Kiều tỷ lại tới đây?
Đại Kiều lập tức bị hỏi cho có chút chột dạ, vốn đang khí thế hừng hực, vừa định thẩm vấn hai người một phen.
- À... ta đi ngang qua nơi này, nhìn thấy có người lén lút tiến vào, cố ý vào xem thử. Không ngờ lại đụng phải các ngươi, đúng là khéo thật.
Tiểu Kim Liên sửa sang lại quần áo, mân mê tóc mai, nói:
- Thì ra là như vậy à.
Lý Ngư thầm tán dương, cô gái nhỏ này ở lĩnh vực mà mọi người không biết, thể hiện ra thiên phú cường đại và thực lực trác tuyệt của mình, khiến Đại Kiều vốn đang nổi giận đùng đùng liên tục chịu thiệt, trên khí thế đã yếu đi ba phần.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, lập tức bắt đầu dựng bậc thang đi xuống để mọi người đều không xấu hổ, cười nói:
- Mới ra khỏi Biện Lương đã gặp phải loại điểu nhân này, một đường này quả thực quá nguy hiểm, Đại Kiều tỷ có thể... Thuận tiện bảo hộ chúng ta một chút không.
Lúc này Đại Kiều mới có chút dịu đi, vỗ tay nói:
- Mọi người quen thuộc như vậy, ngươi đã cầu ta, ta cũng không tiện chối từ, vậy được rồi.
Tiểu Kim Liên cắn môi, vẻ mặt mất hứng, Lý Ngư vừa quay lại, nàng ta đã lập tức cười mỉm, bộ dạng nhu thuận.
Lý Ngư lấy thư ra, ba người vây quanh bàn, thương nghị.
Đại Kiều hỏi:
- Rất rõ ràng, cái chết của Cao nha nội, Cao Cầu đã hoài nghi đến trên đầu ngươi. Có điều hắn ngại Thần Tiêu Cung, không dám động thủ với ngươi ở phủ Khai Phong, mà là an bài cháu hắn xuất mã.
Lý Ngư rất đồng ý, gật đầu,
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Vậy ngươi định thế nào? Vòng qua Cao Đường Châu à?
Lý Ngư lắc đầu, nói:
- Vòng qua Cao Đường Châu, trước tiên không nói nơi đó có rất nhiều sát tinh, sau này cứ phải sống thấp tha thấp thỏm. Tục ngữ nói, không có đạo lý phòng cướp ngàn ngày, để tránh cho sau này gặp phải phiền phức lớn hơn, ta chuẩn bị tới Cao Đường Châu, giết Cao Liêm.
Đại Kiều có chút kinh ngạc nhìn, hắn qua một lúc mới nói:
- Ngươi vẫn tự tin như vậy.
Lý Ngư cười nói:
- Cao Liêm không lấy được thư, hắn khẳng định không có phòng bị, ta ngay đêm tới Cao Đường Châu, giết cho hắn không kịp trở tay.
- Hắn quyền cao chức trọng, là một thổ hoàng đế ở Cao Đường Châu, chung quanh khẳng định có rất nhiều thị vệ, ngươi giết thế nào?
- Tới rồi tính.
Lý Ngư xòe tay nói:
- Chủ động xuất kích vẫn tốt hơn là ngồi yên chờ chết.
Đại Kiều gật đầu, nàng ta vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Tiểu Kim Liên đỡ má thơm, vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Ngư, nhỏ nhẹ nói:
- Lý Ngư ca ca lợi hại nhất, Cao Liêm khẳng định không phải là đối thủ của ngươi.
Ngư cười ha ha, cưng chiều xoa đầu nàng ta.
Đại Kiều cảm thấy có chút bực bội, lườm bọn họ một cái, sắn tay áo lộ ra cổ tay trắng nõn, bên trên đeo vòng tay màu bạc, khắc một đồ án tối nghĩa cổ xưa.
Cổ tay Đại Kiều nhấp nhoáng, hai vò rượu xuất hiện, nàng ta vỗ bàn,
- Chúng ta đêm nay nâng cốc nói cười, uống một trận, ngày mai đi giết người!
Bốp một tiếng, Lý Ngư và Tiểu Kim Liên giật nảy mình, lực đạo vỗ bàn của Đại Kiều, nhìn thế nào cũng có chút không đúng.
- Hả?
Ngư ấp a ấp úng nói:
- Ta cảm thấy. . . Chuyện lớn như giết người, hay là đừng say rượu thì tốt hơn, giết xong rồi uống cũng không muộn.
- Ngươi không uống chính là không nể mặt ta, vậy ta đi nhé?
- Được rồi, uống.
Hai vò rượu này là Lý Ngư tin lời Bạch Mao, mua tới thuyền hoa của Đại Kiều.
Không ngờ nàng ta lại mang theo, còn cả vòng tay trữ vật đó, Lý Ngư bất giác liếc cổ tay Đại Kiều, vòng tay này vừa trắng lại mượt, đúng là khiến người ta thèm thuồng.
Đại Kiều mở tua cờ ra, dẫn theo hai người và chén trong khách phòng, đi tới trong rừng cây cách đó không xa.
Lý Ngư bận rộn một hồi, cũng không biết từ đâu làm ra mấy món ăn thôn quê.
Ba người đốt lửa trại, Tiểu Kim Liên đang cầm chén rượu, lén lút nhấp một ngụm, phát hiện Lý Ngư không quát mắng nàng ta, lá gan cũng dần dần lớn hơn.
Lý Ngư và Đại Kiều đều có tâm sự, rượu đến chén cạn, uống vô cùng thống khoái.
Đại Kiều từ lúc đến Đại Tống, ăn nhờ ở đậu, cẩn thận dè dặt, kỳ thật cũng vô cùng uất nghẹn nhàm chán.
Hiếm có được buông thả một hồi, tâm tình trầm tĩnh lại, cũng không giữ hình tượng thục nữ, cắn một miếng thịt uống một ngụm rượu, không ngờ uống tới mắt say lờ đờ mông lung, đầu có chút choáng váng.
- Giang Đông Mãnh Hổ gì chứ, phì!
Đại Kiều đứng dậy, một chân giẫm lên tảng đá, lộ ra bắp chân. Vươn tay ra cầm chén rượu, giống như cá voi hút nước, một hơi uống cạn, mắt đẹp liếc xéo, mắng:
- Giang Đông một ổ đều là bọn chuột nhắt!
- Ngươi nói xem có phải hay không!
Lý Ngư lè nhè, liên tục nói:
- Phải phải phải, đều là bọn chuột nhắt.
Tiểu Kim Liên vừa lén lút uống rượu, vừa xoay gậy gỗ, phụ trách nướng thịt.
...
Trong rừng gió mát, sương sớm ẩm thấp.
Khi Đại Kiều tỉnh lại, phát hiện ba người đang ôm nhau sưởi ấm.
Lý Ngư nghiêng người, một tay khoác lấy hông nàng ta, một tay vòng qua lưng nàng ta, trán kề vào trán Tiểu Kim Liên, đùi lại quấn vào mình.
Nàng ta hét lên một tiếng, nhanh chóng thoát ra, đánh thức hai người, Lý Ngư đứng dậy, duỗi lưng.
- Trời đã sáng rồi à? Ơ, sao chúng ta lại ở đây.
Hắn uống có chút say mềm, cũng không biết là cố ý hay là thực sự không nhớ.
Lúc này Đại Kiều mới hơi an tâm, vội vàng sửa sang lại quần áo, nói:
- Đi thôi, không phải ngươi muốn đi giết Cao Liêm à?
Lý Ngư ra sức lắc đầu, nói:
- Bạch Mao tiền bối đâu?
- Ta ở đây.
Một tiếng nói truyền đến, Lý Ngư giật nảy mình, chỉ thấy Bạch Mao nằm trên một cọc gây không xa, thần sắc ám muội nhìn bọn họ.
- Tiền bối đến đây lúc nào vậy?
- Sau khi các ngươi ăn thịt xong.
Bạch Mao kỳ quái nói.
Chẳng trách hắn lại có bộ dạng này, thì ra là ăn thịt mà không gọi hắn, Lý Ngư cười nói:
- Mũi của Tiền bối cũng thính thật.
- Lá gan của các ngươi cũng lớn thật.
Bạch Mao như có ám chỉ.
Đại Kiều và Lý Ngư đồng thời đỏ mặt, Tiểu Kim Liên lén lút nhìn một vòng, vội vàng cúi đầu, giấu đi một đôi mắt to đang thẹn thùng.
Đại Kiều tế ra tua cờ của mình, nàng ta không hổ là xuất thân đại hộ nhân gia, cả người đều là bảo bối.
- Đi giết người nào.