Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 70: Tham công

Chương Trước Chương Tiếp

Lão đầu nhi xin rượu bị vạch trần, lại không hề cảm thấy xấu hổ nhe một miệng đầy răng vàng, cười nói:

- Người trẻ tuổi, đây là muốn đi đâu?

- Thăm người thân.

Lý Ngư thuận miệng nói, tùy thời chuẩn bị dẫn Liên nhi đổi bàn.

Tay lão đầu này nhìn một cái liền biết chính là rất lâu rồi chưa rửa, trên mặt nhăn mang theo bùn đen, khi nói chuyện phả ra mùi thối,

- Nghe khẩu âm của ngươi, không giống như là người địa phương, con đường bên ngoài không yên ổn, xuất môn phải cẩn thận một chút.

- Không sao, đường không phẳng thì có thể lấp. Đương kim Thiên tử tại vị, trời yên biển lặng, khắp nơi đều không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, lão huynh ngươi đừng nói lung tung.

Lý Ngư thật sự không chịu nổi lão đầu thích lải nhải này, cầm lấy bầu rượu, nói:

- Liên nhi, về phòng ăn.

- Tiểu nhị ca, lát nữa dọn hộ.

Tiểu nhị nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lão đầu lôi thôi hít sâu một hơi,

- Rượu ngon, đáng tiếc không uống được.

Sau khi nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi, người trong đại sảnh đều nhìn về phía Lý Ngư trên thang gác với vẻ thương hại.

Trong khách phòng cũng có bàn ghế, sau khi Lý Ngư ăn xong, nói với Liên nhi đang thu dọn bát đũa:

- Lát nữa ngủ đừng cởi áo, đêm nay khả năng sẽ có người đến quấy rối.

- Ờ.

Liên nhi mang theo chút lo lắng,

- Đánh thắng được không?

- Xem đã.

Lý Ngư nhìn nóc nhà, thật sự không được thì còn có một bang thủ mà, tuy Lý Ngư cảm thấy khả năng Bạch Mao thấy không ổn sẽ chuồn trước là lớn hơn.

Ban ngày cuối mùa thu rất ngắn, sau khi mặt trời lặn, sắc trời chậm rãi tối dần.

Lý Ngư đóng cửa sổ, cài then, ngón tay bấm một cái, có hai mộc nhân canh giữ bên cửa sổ.

Tiểu Kim Liên ôm gối, bộ dạng như lâm đại địch, Lý Ngư cười cười xoa búi tóc nàng ta.

- Không cần khẩn trương, chỉ là có thể sẽ có trộm đến thôi.

- Ngư ca ca, ngươi ngủ một lúc đi, ta canh cho.

Vẻ mặt Lý Ngư tự tin, lắc đầu nói:

- Không ai cần canh cả, với đạo hạnh hiện giờ của ta, không thể có người mò đến trong phòng mà ta lại không phát hiện.

- Lý Ngư ca ca giỏi quá.

- Ha ha, ngủ đi.

Đêm khuya thanh vắng, Lý Ngư nhìn lên giường một cái, Tiểu Kim Liên là thật sự tín nhiệm mình, ngủ rất ngon.

Lý Ngư mỉm cười, xem ra là mình lo lắng nhiều rồi, hắn gối bảo đao của Lý Tuấn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

...

Lý Ngư đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy hơi ngứa.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy một thứ lông lá xồm xoàm cơ hồ là kề sát vào mặt mình, khiến hắn sợ tới mức trực tiếp bật dậy, ngón tay đánh ra một quả cầu lửa. Mới nhìn rõ là một lão đầu lôi thôi râu tóc bết vào nhau, mặt không biểu cảm, đang nhìn hắn chằm chằm.

- Tiểu tử, cảnh giác không tồi, đáng tiếc đã chậm rồi.

Lý Ngư, không nói gì, nhìn lên giường, Tiểu Kim Liên vẫn đang ngủ say.

Hắn nhẹ nhàng hít một cái,

- Khói mê?

- Đúng vậy. Nhìn ngươi da mịn thịt non, lát nữa ăn ngươi, sau đó hiến tiểu nha đầu này cho đại nhân, không biết có thể được thưởng bao nhiêu bạc.

Lão đầu bật cười khằng khặc, thanh âm giống như hai hòn đá ma sát vào nhau, khiến người ta nghe mà rất khó chịu.

Ly Thủy Quyết của Lý Ngư đại thành, giải loại khói mê này chỉ là chuyện một cái nháy mắt, nhưng trên mặt hắn lại làm ra biểu cảm hoảng sợ, thân thể vặn vẹo,

- Chúng ta không oán không cừu, ngươi tha cho ta một mạng, bao nhiêu tiền ta cũng đưa cho ngươi.

Lão đầu càng đắc ý hơn, hắn chính là thích nhìn biểu cảm bất lực khi con mồi cầu xin tha thứ.

Loại khoái cảm này, còn đã nghiền hơn là rong ruổi trên người đàn bà.

Hắn chậm rãi tiến về phía trước, tốc độ đi giống như tản bộ sau giờ ngọ, tận tình hưởng thụ cảm giác nắm giữ sinh mệnh người khác lúc này.

Đột nhiên, trong mắt hắn hiện lên một tia không thể tin nổi, mí mắt chậm rãi cụp xuống, nhìn về phía ngực mình.

Chỉ thấy nơi đó có một cái lỗ nhỏ, máu đang ào ào chảy ra, Tiểu Kim Liên đang nằm trên giường lại đứng ở góc tường, trên ngón tay lại vẫn giữ tư thế kết ấn, ôm mắt không dám nhìn về nơi này.

Lý Ngư đang giả vờ say sưa, ngạc nhiên nhìn về phía nàng ta, Liên nhi là chuyên tu thủy linh, không ngờ có thể tự giải độc, vẫn là lần đầu tiên dùng ra hơi nước hóa băng.

Thân thể lão đầu chậm rãi ngã xuống, Lý Ngư vung tay lên, một đạo dây leo quấn lấy hắn.

- Lý Ngư ca ca, ta sợ lắm.

Tiểu Kim Liên mang theo vẻ nức nở, nắm lấy cánh tay Lý Ngư.

Lý Ngư an ủi:

- Không sao, vào một đạo này của này, sớm muộn gì cũng phải giết người.

Hai mộc nhân từ cửa sổ nhảy xuống, kiểm tra người lão đầu, từ trong lòng hắn lấy ra một bức thư.

Sau khi lục xoát xong, trói hắn càng chặt hơn, giống như một con mãng xà, từ trên đầu tách ra, nuốt thi thể vào. Dây leo thuận theo cửa sổ, chui ra ngoài.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, thư tới trong tay, mở ra đọc kỹ, thì ra là thư Cao Cầu viết cho cháu.

Trong thứ nhắc tới mình, thằng hầu bên cạnh Cao nha nội, có người biết chuyện đêm đó, nhưng không chết. Về sau nói lại với Cao Cầu, hắn thân ở chức vị quan trọng, chuyện Thần Tiêu Cung cứu về Mậu Đức Đế Cơ, đồng thời đặc xá cho mình, căn bản không thể giấu được hắn.

Cho nên mình cũng giống như Lỗ Trí Thâm, đều thành nghi phạm sát hại Cao nha nội. Bản thân Cao Cầu không dám ở phủ Khai Phong đắc tội với Thần Tiêu Cung, liền sai cháu hắn là Cao Liêm xuất thủ.

Mình vẫn quá sơ suất, cho rằng là thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn xem nhẹ năng lực của Cao Cầu.

Hắn ở trong lục triều cũng coi như là một trong những nhân vật đứng đầu đứng đầu.

Điện soái Đại Tống, cơ hồ là nhân vật chưởng quản cấm quân có vũ lực mạnh nhất Đại Tống, không phải dễ lừa như vậy. Cao Liêm cháu hắn cũng không phải dễ chọc.

Bản thân Cao Liêm chính là cao thủ đạo thuật, hơn nữa chủ chính một phương, quân chính của Cao Đường Châu là hắn nắm, là đại quan biên giới thật sự.

Lão đầu này chỉ là tín sứ truyền tin, sốt ruột lập công, cố ý làm bộ như khách nhân, ở trên đường thăm dò Lý Ngư một chút.

Hắn cho rằng Lý Ngư lên lầu né tránh là yếu đuối sợ phiền phức, tưởng Lý Ngư không có bản sự gì, không ngờ sinh ra tâm tư đến muốn nửa đường chặn giết Lý Ngư, sau đó đi xin công.

Lý Ngư hít sâu một hơi, nếu không có hắn tham công, mình có thể đúng là sẽ đâm đầu vào trong mai phục của Cao Liêm. Dẫu sao Cao Đường Châu, mình khẳng định là phải tới, gần đó có không ít sát tinh.

- Cao Liêm...

Tiểu Kim Liên thoải mái mà dựa vào người Lý Ngư, giống như gấu túi, đầu tò mò nhìn sang.

Đáng tiếc, nàng ta không nhận ra chữ...

- Lý Ngư ca ca, làm sao vậy?

Trong đôi mắt đẹp của nàng ta mông mông lung lung, bởi vì tựa gần Lý Ngư, mặt đỏ tới mang tai, thân thể hơi run run.

Lý Ngư không nghi ngờ gì, chỉ tưởng là nàng ta vừa giết người xong nên khẩn trương.

Vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy đôi môi anh đào nõn nà, má phấn hơi đỏ của nàng ta, trong mắt đầy tình ý nhộn nhạo, bất giác ngẩn ra.

Cô gái nhỏ này...

Đây là phản ứng mà một thiếu nữ vừa giết người nên có sao...

Lý Ngư đột nhiên nhớ ra, đây đã là lần thứ hai Tiểu Kim Liên giết người rồi, hơn nữa nàng ta đi theo mình, có sóng gió gì mà chưa từng thấy, mỗi lần đều rất bình tĩnh.

Tiểu Kim Liên thấy Lý Ngư ngơ ngác nhìn mình, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, hơi ngẩng lên để mặc cho Lý Ngư ngắm kỹ, cánh tay ngọc không ngờ lén lút vòng qua cổ Lý Ngư.

Không hổ là ngươi, Kim Liên, thực sự là vô sự tự thông...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️