Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 69: Kiếm rượu

Chương Trước Chương Tiếp

- Khai Phong không hổ là đô thành, sát tinh cũng lợi hại hơn nơi khác, ngươi xem mấy điểm đỏ này đi, vừa to vừa sáng, ta thấy hơn phân nửa là không dễ chọc.

Lý Ngư cầm quyển sổ, do dự bất định, lo trước lo sau, hơn một trăm sát tinh này, không có một ai là đèn cạn dầu.

Bạch Mao ở trên vai cười khẩy nói:

- Với bản lĩnh của ngươi, người nào cũng không dễ chọc, ta thấy hay là tìm một chỗ, chuẩn bị trốn chạy thì tốt hơn.

- Chạy đi đâu?

- Tới Thục Quốc, hoặc là Ngụy Quốc, hai nơi này đang cần người tài như ngươi.

Lý Ngư lần đầu tiên nghe thấy Bạch Mao khen mình là một nhân tài, tuy biết hơn phân nửa là không có lời hay gì, vẫn không nhịn được hỏi:

- Tài hoa của ta, ở hai quốc gia này có thể có được thưởng thức ư?

- Ngụy Quốc có mạc kim giáo úy, chuyên môn phụ trách đào mộ của cao nhân đắc đạo, lấy công pháp bảo bối. Ngươi là phương sĩ, biết phong thuỷ, tìm kiếm mộ địa không phải là hảo thủ à? Thục Quốc là một đám dã tâm gia, ngoài sáng thì không nói, nhưng mọi người đều biết bọn họ mỗi ngày đều muốn thống nhất lục triều, xây dựng lại Đại Hán, đang nghỉ ngơi lấy lại sức, tích tụ quốc lực, Thủy Tự Quyết của ngươi có thể tưới đất, Thổ Tự Quyết có thể cày ruộng, rất có chỗ dụng võ.

Lý Ngư tức tới cả người run lên, mình biết rõ thằng ôn này không có lời hay, lại vẫn cố mà hỏi, quả thực là tự rước lấy nhục.

Có điều hắn cũng cho mình một lời cảnh tỉnh, nếu thật sự không được thì mình vẫn có thể chạy trốn.

Chỉ cần chạy ra khỏi Đại Tống, còn phải bận tâm tới Thần Tiêu Cung à.

Khương Duy bảo mình tới thành đô, trong lòng Lý Ngư phủ định đầu tiên, dã tâm nhất thống lục triều của Thục Hán, ngay cả Bạch Mao cũng biết. Sau khi tới, khẳng định là bận rộn chết người.

Gia Cát Lượng cũng mệt chết huống chi là mình, quốc lực của Tây Thục so với mấy nhà khác mà nói thì quá yếu, nhất thống lục triều chỉ là nói miệng mà thôi.

Tiểu Kim Liên chỉ vào xa xa nói:

- Lý Ngư ca ca, phía trước có khách sạn, có muốn vào nghỉ ngơi một đêm không?

Lý Ngư nhìn nhìn, mặt trời chiều đã ngã về tây, nháy mắt đã hết ngày rồi, bụng cũng hơi đói.

- Được, khách sạn này sẽ không phải là hắc điếm chứ, chờ ta xem sổ trước đã.

Trên sổ không có điểm đỏ, Lý Ngư hơi an tâm một chút, hắc điếm của Đại Tống, có rất nhiều đều là các sát tinh mở, hơi tí là lột da ăn thịt.

Bạch Mao từ trên thượng nhảy xuống, đi lên nóc nhà phía trước, Lý Ngư chậm rãi đi vào, khách sạn lớn đến không tính là quá lớn, nhưng ở trên quan đạo chỉ có một nhà, cho nên khách nhân vẫn không ít.

Ở cửa điếm, treo một chiêu bài phướn gọi hồn, viết bốn chữ to Nhất Gia Khách Sạn".

Hai người đi vào, có một tiểu nhị cúi lưng đi tới, cười nói:

- Khách quan, nghỉ trọ hay là ở trọ?

- Ăn cơm!

Lý Ngư sắn tay áo,

- Sau đó ở trọ.

- Được, ngài đến đúng lúc đấy, còn lại một gian khách phòng, tới muộn hơn một chút, chỉ sợ cũng bị người ta chiếm rồi.

Mặt Tiểu Kim Liên đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân, lại lén lút giương mắt nhìn Lý Ngư.

Lý Ngư hồn nhiên không phát giác, nói:

- Thật hay giả vậy, ngươi chắc không phải là muốn cắt cổ khách, mới cố ý nói như thế chứ?

- Khách quan nói đùa rồi, tiểu điếm tuy nhỏ, trước giờ không khinh khách, bằng không cũng sẽ không có nhiều khách hàng quen tới ủng hộ như vậy. Lý Ngư cười bảo:

- Trước tiên dẫn chúng ta lên phòng, cất hành lý, sau đó chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn. Phải là một mâm gà xé, một đĩa rau xanh, nửa vò thanh tửu.

Đến phòng, Tiểu Kim Liên lấy một chậu nước, rửa mặt.

Trên đường đi khiến nàng ta mệt muốn chết rồi, toát hết cả mồ hôi, nếu không không có Lý Ngư, nàng ta đã thay quần áo mới.

Lý Ngư cầm túi tiền, đổ ra đếm một lần, nói:

- Liên nhi, bạc chúng ta mang theo không nhiều lắm, không biết trên đường có bán được mấy tấm Hộ Thân Phù không. Đêm nay chúng ta chịu chật một chút, ta trải đệm nằm đất, ngươi cứ yên tâm.

- Ừ.

Tiểu Kim Liên đỏ mặt, lập tức vi chóng mặt.

Hai người nghỉ ngơi một chút, xuống đại sảnh ở lầu một, tìm nơi yên lặng ngồi xuống.

- Các ngươi có nghe nói không, Đại Tống chúng ta lại mang bạc cho người ta rồi, lần này cầu đến Đông Ngô.

Trên bàn bên cạnh, một tiêu sư mặt đen hỏi lão giả mập mạp giống như thương nhân.

- Sao lại không nghe, người Đại Tống phái đi tên Lam Tòng Hi, chính là bao cỏ, nổi danh là toàn dựa vào vỗ mông ngựa của Thái Kinh mà thượng vị. Hắn vừa đến Kiến Khang, đã ra điều kiện với Ngô Chủ người ta, nói thẳng muốn Cam Hưng Bá mang binh, giúp Đại Tống tiễu trừ Phương Tịch.

- Tôn Quyền có đáp ứng không?

Người chung quanh đều trở nên khẩn trương, thò đầu hỏi. Tuy Minh Giáo của Phương Tịch sùng bái lửa, nhưng địa bàn của hắn lại đầm nước ngang dọc, thủy lộ san sát. Mà Cam Ninh của Đông Ngô chính là xuất thân thủy phỉ, đối phó với Minh Giáo chắc là đủ kinh nghiệm.

Lão đầu vuốt râu cười nói:

- Đáp ứng á? Đáp ứng cái rắm! Tôn Quyền nói thẳng, Cam Hưng Bá chính là đại tướng của Đông Ngô, không thể tùy tiện rời khỏi.

- Ài, mất mặt quá.

Người ở đây phần lớn đều là người Tống, không hẹn mà cùng thở dài.

- Phương Tịch lần này đại náo Đông Kinh, là đánh ra danh hào rồi, không biết bao nhiêu người bất mãn bướng bỉnh bất tuân đối với triều đình, nhao nhao tới Thanh Khê Động nương tựa hắn, thế lực của Minh Giáo càng lúc càng lớn.

Lý Ngư cũng thở dài, bách tính Đại Tống, không ngờ là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với triều đình của mình như vậy.

Thanh âm dân gian, nếu không truyền được tới triều đình, sự ngột ngạt này sẽ tích góp đến trình độ nhất định, mất nước đầu tiên trong lục triều, rất có khả năng thực sự chính là Đại Tống.

Tiêu sư da đen gắp một miếng thức ăn đưa đến trong miệng, sau khi chậm rãi nhai nuốt rồi nói:

- Muốn ta nói thì binh sĩ Đại Tống chúng ta không hề kém hơn người ta. So với cầu tới trên đầu Đông Ngô Tôn Quyền, không bằng chia chỗ tiền này cho tướng sĩ, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, ta cũng không tin, Phương Tịch có thể chống đỡ được quá một năm.

Mọi người gật đầu, cảm thấy có lý, tiêu sư lại không biết thấy tốt thì dừng, tiếp tục lải nhải:

- Chỉ hận trong triều có một gian thần!

- Đại quan thiên hạ đều để những kẻ vô năng làm, có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ cũng không quá tỉnh táo.

Điếm tiểu nhị một mực ở bên cạnh cúi lưng đi lên, cười nói:

- Chư vị đại gia, chúng ta đừng bàn quốc sự, đừng bàn quốc sự.

Nơi này là dưới chân Thiên tử, chưa ra khỏi phủ Khai Phong, đã có nhiều người như vậy chê bai triều đình rồi.

Ở châu phủ mà sức khống chế của triều đình thấp hơn, chẳng phải là sẽ há miệng chửi to văn võ cả triều, quân vương thiên tử à?

Chẳng trách Đại Tống khắp nơi đều là cường giả tạo phản, triều đình chỉ lo vơ vét của cải, động chút là cho nước láng giềng tiền tài, để đổi lấy sự trợ giúp của người khác, sao có thể giành được tôn trọng.

Chỉ chốc lát càng, rượu và thức ăn được bưng lên, Lý Ngư ăn từng miếng nhỏ, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của những người đó.

Mình nói như thế nào cũng đang ở Tróc Quỷ Ti của Hoàng Thành Ti, làm lâm thời công mấy ngày, chế độ của Đại Tống cồng kềnh, người nhiều hơn việc, đã đến mức không trị được rồi.

- Tiểu huynh đệ, hai người xuất môn à?

Lão đầu đó cười hì hì nhích lại gần, Lý Ngư không thích khách không mời mà đến tự mình ghé tới như vậy, nói:

- Có việc gì à?

Lão đầu vừa rồi là xin ăn xin uống chỗ tiêu sư ở bàn bên cạnh, mắt thấy uống hết rượu, bên Lý Ngư lại mới bưng lên nửa vò, cũng muốn đến kiếm một chút.

- Ta thấy ngươi nghe chúng ta nói thì rầu rĩ không vui, chắc cũng là người lo cho nước cho dân, phải cạn một ly!

Lão đầu nói xong, muốn vươn tay ra cầm bầu rượu.

Lý Ngư đè chặt bầu rượu lại, nói:

- Ta thấy không cần thiết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️