Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 68: Ngu ngốc

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta không xem tiểu tử ngươi đi chịu chết đâu.

Bạch Mao đã lỉnh đi xa, bộ dạng muốn mỗi người đi một ngả.

- Lâm Cung chủ đã nói rồi, nếu ngươi đi, hắn sẽ bảo Bắc Đấu Ti tạm dừng đuổi bắt ngươi, bằng không...

Con hồ ly này, có đủ loại khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng vô cùng rõ ràng, chính là thức thời, chưa bao giờ hành động theo cảm tình.

- Ai nói ta không đi, chủ yếu là lo lắng cho đám tiểu bối các ngươi, về phần đám phế vật của Bắc Đấu Ti, bản vương một tay cũng có thể nghiền nát bọn họ.

Lý Ngư thuận miệng khen tặng hai câu, sau đó lại đi thu thập đồ, hai cây mây khô thì nhất định phải mang theo rồi, về phần hòn đá đó... Mình không mang theo nó cũng tự theo.

Lý Ngư luôn cảm thấy hòn đá này không phải thứ tốt, khi Lâm Linh Tố bắt nó ra, mình thậm chí còn cảm thấy may mắn, ai ngờ lão đạo đó rất bựa, lại bỏ hòn đá xuống, còn giở ra bộ dạng đây là cho mình lợi ích.

Thằng ôn này còn nói hai cây mây khô của mình là vật chẳng lành, quả thực là thả rắm chó, nhìn thế nào cũng thấy hai cây mây khô này đều là cả người lẫn vật đều vô hại... Ơ, Lý Ngư đột nhiên nghĩ đến, Bạch Mao cũng từng nói những lời tương tự.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, thầm nghĩ trong lòng, kệ con mẹ nó. Nói chung cây mây khô đến bây giờ vẫn chưa từng hại mình, ngược lại là hòn đá rách này, thiếu chút nữa khiến mình bị lạc tâm trí.

Sau khi Liên nhi thu dọn đồ xong, bên ngoài một đám người tiến vào, cầm đầu là một lão thái giám.

Sau lưng hắn còn có hai đạo sĩ một nam một nữ, hai người này vẻ mặt kiêu căng, không biết là lai lịch gì.

Sau lưng bọn họ còn có một đại đội cung nga, sau khi đi vào, lão thái giám gân cổ gọi,

- Điện hạ, Mậu Đức điện hạ!

Triệu Phúc Kim từ trong tiểu lâu kiễng chân, thò đầu ra, cười cười vẫy tay:

- Ta ở đây!

Lão thái giám lệ già chứa chan, vội vàng bước tới,

- Điện hạ, ngài có khỏe không, đều là lão nô vô năng...

Triệu Phúc Kim có chút ngượng ngùng, cười nói:

- Ta ở đây rất vui.

Lúc này lão thái giám mới nhìn Lý Ngư, người sau đang cầm một quả dưa chuột, cắn rôm rốp, cười nói:

- Đã lâu không gặp.

- Tên nghịch tặc này!

- Ê lão ca, lúc trước ta tha cho ngươi một mạng, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng ngươi như vậy à?

- Ngươi phải cảm thấy may mắn vì bản thân không làm tổn hại tới Đế Cơ, bằng không chúng ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.

Lý Ngư cười nói:

- Ngại quá, bản nhân chính là phương sĩ, không sợ nhất chính là quỷ.

- Các ngươi đừng cãi nhau nữa, Lý Ngư ca ca là người tốt, Ngô công công cũng vậy.

Lý Ngư cắn dưa chuột, buộc bọc hành lý, nói:

- Ta cũng không muốn cãi nhau với hắn, ê, các ngươi tới làm gì thế?

Nữ đạo sĩ ở phía sau lão thái giám, liếc một cái, lạnh lùng nói lạnh lùng nói:

- Phụng mệnh đón Đế Cơ tới Thần Tiêu Cung tu luyện.

- Hả?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Phúc Kim lập tức xị xuống.

Liên nhi đi lên nắm tay áo của nàng ta, hỏi:

- Ngươi không ở cùng với chúng ta nữa à?

- Bệ hạ có lệnh, Đế Cơ tới Thần Tiêu Cung, theo Quốc sư tu luyện đạo pháp.

Nữ đạo sĩ nói tới hai chữ Quốc sư, cuối cùng cũng có một chút biểu cảm, còn hướng lên trời ôm quyền tỏ ý tôn sùng.

Lý Ngư nhìn Triệu Phúc Kim, cười nói:

- Vậy thì chịu rồi, ngươi tu luyện cho tốt, nhớ kỹ những lời ta nói với ngươi.

Lý Ngư từ trong bọc hành lý lấy ra thẻ trúc, nhét vào trong tay nàng ta,

- Thứ này là trấn phái chi bảo của chúng ta, không được cho ai, chỉ có thể tự ngươi xem.

- Biết rồi.

Triệu Phúc Kim có vẻ không vui, Liên nhi cười cười an ủi nàng ta:

- Ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ tới thăm ngươi.

- Thật à?

Triệu Phúc Kim cuối cùng cũng mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trồi lên hai lúm dồng tiền.

- Đương nhiên là thật rồi.

- Chúng ta ngoéo tay đi!

Lý Ngư cười cười nhìn hai tiểu cô nương, chờ sau khi việc ngoéo tay tràn ngập cảm giác nghi thức của bọn họ kết thúc, mới có chút giết phong cảnh nói:

- Phải chăm chỉ tu luyện, không được ăn bơ làm biếng.

Triệu Phúc Kim ôm thẻ trúc, nặng nề gật đầu, lão thái giám ở phía sau thúc giục:

- Điện hạ, thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải vào cung gặp mặt bệ hạ, sau đó mới có thể tới Thần Tiêu Cung.

Lý Ngư vẫy vẫy tay,

- Đi đi.

Mắt Triệu Phúc Kim đỏ lên, miệng mếu như làm vằn thắn, hai bước ba quay đầu theo bọn họ rời khỏi ngõ Lộc Nhi.

Lý Ngư xách bọc hành lý, đỡ lên lưng Liên nhi, bản thân hắn chỉ cầm một cây gậy trúc và Phong Nguyệt Bảo Giám.

Trên cửa khóa ba cái khóa, sau đó tháo bài tử trung nghĩa liệt sĩ xuống, lúc này Lý Ngư mới thở dài, rời khỏi căn nhà thứ hai của mình.

Bạch Mao ghé tới, cười nói:

- Ngươi không đi nói với nữ nhân đó một tiếng à?

Vừa nghĩ tới Đại Kiều, Lý Ngư vẫn không quên được đoạn biểu diễn ghẹo người trong Phong Nguyệt Bảo Giám, tuy biết không phải là bản thân của Đại Kiều, chỉ là ảo giác của mình.

Hắn có chút do dự,

- Tiền bối, ngươi trải nhiều biết rộng, ngươi nói ta có nên đi không?

- Đi!

Bạch Mao nhảy đến vai hắn, cười nói:

- Đi tới chỗ nàng ta, mượn cớ ly biệt uống một chút rượu biệt ly, sau đó đợi say thì đè nàng ta ra!

- Tiền bối, ngươi thuần thục quá.

- Ta có một bằng hữu, lúc trước hắn cũng làm như vậy.

Lý Ngư:

- Bằng hữu của ngươi nhiều thật.

...

Biện Hà, vịnh bắc, trong thuyền hoa.

Đại Kiều ngạc nhiên nhìn Lý Ngư tới, hắn đứng đó, biểu cảm có chút không tự nhiên, trong tay xách hai vò rượu mạnh.

- Ngươi dám đi ra à? Không sợ bị bắt ư?

Lý Ngư giải thích một hồi, lúc này Đại Kiều mới hiểu, nói:

- Vậy ngươi cẩn thận một chút, nếu có thể sống sót trở về thì uống trà.

Sao khác với tưởng tượng thế?

Lý Ngư cảm thấy, mình ôm hai vò rượu, có phải ý đồ quá rõ ràng không.

Hắn cười gượng một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình,

- Vậy ta... Đi đây.

- Đi đi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

Lý Ngư đi tới cửa, phía sau lại truyền đến lời nói của Đại Kiều,

- Nói một tiếng với con hồ ly đê tiện đó, bằng hữu của hắn cũng nhiều thật.

Xoẹt một chút, mặt Lý Ngư đỏ như đít khỉ, buông bình rượu chạy trối chết.

Thì ra nàng ta đều nghe thấy rồi.

Cái này đúng là, ha ha ha, đúng là quá xấu hổ.

Lý Ngư cảm nhận được một cách sâu sắc cái gì gọi là: Vốc hết nước ba sông cũng không rửa được một cái mặt đầy xấu hổ.

Lửa cháy đổ thêm dầu phải không, phía sau còn truyền đến tiếng cười của Đại Kiều, giống như đang cười nhạo mình.

- Bạch Mao! Đều là ngươi ra chủ ý xấu, còn bị nàng ta nghe thấy!

Bạch Mao lộ ra biểu cảm như nhìn đồ ngốc, nhìn Lý Ngư,

- Tiểu tử ngươi, đúng là gỗ mục không thể điêu khắc.

- Có ý gì?

- Nàng ta không chửi mắng, không đuổi ra khỏi nhà, còn không rõ ràng à? Không ngờ ngươi ngay cả cái này cũng không nhìn ra. Nếu là người thông minh, trực tiếp nâng vò ném một cái, tung người nhảy tới, đè nàng ta vào tường rồi. Đáng tiếc, ngươi lại là kẻ ngu ngốc.

Ánh mắt và ngữ khí của Bạch Mao đều mang theo vẻ khinh bỉ vô hạn, Lý Ngư lập tức trở nên ảo não, giậm chân nói:

- Có chút đạo lý, hiện tại ta quay lại còn cơ hội không?

- Hiện tại quay lại, hơn phân nửa sẽ lại bị ném vào Biện Hà.

- Ài, sơ suất rồi. Tiền bối ngươi biết nhiều thật, sau này chỉ giáo nhiều hơn.

- Đâu có, chỉ cần ngươi mau học được năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, ta dẫn ngươi phi thăng cũng không có vấn đề gì.

- Chúng ta có thể bớt bốc phét đi một chút không.

Đại Kiều ở trên thuyền hoa, nhìn hai bóng người ở trên bờ, trong đó một người bả vai nho nhỏ lại khiêng bọc hành lý rất to.

Một người khác trên vai nằm một con hồ ly.

Khóe miệng nàng ta nhếch lên, lấy ra một cái khăn che mặt, đeo lên.

- Muốn bỏ lại ta á, nằm mơ đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)