Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 67: Trong phòng

Chương Trước Chương Tiếp

Bạch quang qua đi, Lý Ngư lại trở về cạnh ao, chỉ có điều lần này bên cạnh ao không có nhiều bóng hình xinh đẹp nữa.

Chỉ có một nữ tử áo trắng, ngồi mắt hạnh liếc xéo nhìn Lý Ngư.

- Xin hỏi tiên tử, đây là nơi nào?

Lý Ngư nhìn chung quanh, tiến lên hỏi.

- Đây là ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, ta là khí linh, ngươi có thể gọi ta là Cảnh Huyễn Tiên Cô ta.

- Thì ra là Cảnh Huyễn Tiên Cô, thất kính thất kính, xin hỏi Thanh Mộc Quyển chính là ở chỗ này à?

Cảnh Huyễn vừa nghe, sau khi người này tiến vào, không ngờ đầu tiên là hỏi Thanh Mộc Quyển, không khỏi có chút kinh ngạc.

- Ngươi quả nhiên không giống phàm nhân, người bình thường đi vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, trước mắt xuất hiện ảo giác, phần lớn là trêu đùa không chán, mây mưa không ngừng, không kiềm chế được, ở trên giường triền miên với ảo ảnh. Không ngờ ngươi có thể bảo trì đứng xa nhìn mà không vào, so với ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì còn lợi hại hơn.

Lý Ngư ha ha cười,

- Thực không dám giấu, tại hạ chính là quân tử thủ chính, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, là phôi thánh nhân đạo đức nổi tiếng gần xa.

- Phong Nguyệt Bảo Giám được làm ra, chính là để ta đợi thiên hạ đệ nhất dâm nhân, sau đó truyền thụ thuật phòng trung.

- Thuật phòng trung?

Lý Ngư giật nảy mình, khí linh yểu điệu như vậy, truyền thụ thuật phòng trung, ít nhiều có chút khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

- Phung trung chính là một trong tam đại đạo pháp của đạo giáo, đặt song song với kim đan, phù triện, là một trong những công pháp tinh diệu nhất trên đời.

- Lợi hại như vậy à?

Lý Ngư ngạc nhiên, nói sớm biết vậy thì không luyện phương thuật nữa.

- Đó là đương nhiên, có điều nhập môn là rất khó, trước tiên phải trúc cơ, chỉ là cái này đã chặt đứt niệm của bao nhiêu người, sau đó luyện dược hóa tinh, cuối cùng nhập đỉnh song tu, diệu dụng vô cùng. Hoàng đế Hiên Viên thị trong nhân loại các ngươi chính là dùng cái này để bỏ đi phàm thai, vũ hóa thành tiên.

Lý Ngư cảm thấy những cái này vẫn quá cao thâm, trước mắt mình căn bản là không dùng đến, liền thở dài nói:

- Ta không phải là là thiên hạ đệ nhất dâm nhân, mong đưa Thanh Mộc Quyển cho tại hạ xem.

- Không được, ta chỉ cho thiên hạ đệ nhất dâm nhân thôi.

- Thanh Mộc Quyển là công pháp của một môn chúng ta, ngươi dựa vào gì mà không cho?

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, đầu ngón tay bốc lên một quả cầu lửa, muốn tiến lên cướp, đột nhiên trời đất quay cuồng, bên tai truyền đến lời tiên cô:

- Nơi này là ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, ở đây, không ai có thể làm thưởng tổn tới ta.

Lý Ngư đành phải thu hồi quả cầu lửa, chung quanh cũng khôi phục bình thường,

- Phải làm thế nào mới có thể trở thành thiên hạ đệ nhất dâm nhân?

Cảnh Huyễn Tiên Cô không bởi vì Lý Ngư muốn đánh lén nàng ta mà lộ ra bất kỳ vẻ bất mãn nào, vẫn là mặt không biểu tình, nói:

- Trong ngũ hành, chỉ có mộc là có sinh mệnh, bởi vì nó không ngừng sinh sôi, được đại địa dựng dục, mưa trời tưới tắm. Cho nên tinh hoa của Thanh Mộc Quyển chính là thuật phòng trung, chỉ có chặt đứt nữ oán nam si, phong lưu oan nghiệt, lĩnh ngộ nội ý thật sự của chữ 'Dâm', mới có thể có được Thanh Mộc Quyển.

Lý Ngư đột nhiên nhớ lại đại trận trong đồi Cảnh Dương, sau khi bị Khương Duy phá giải, lộ ra một gốc Giáng Châu Tiên Thảo.

Khi đó Khương Duy từng nói, thông qua cỏ này, phối hợp với khí thạch của nghiệp hỏa si, có thể chặt đứt si niệm.

Liên tưởng đến nội dung trong Hồng Lâu, tất cả dường như đều có người đang âm thầm an bài.

Lý Ngư đã phá hủy kế hoạch của hắn từ nguồn cội.

Vừa nghĩ tới đây, Lý Ngư hít một hơi lạnh, lão vương bát này không dễ chọc.

Nếu để hắn biết mình phá hoại kế hoạch của hắn, khẳng định sẽ đến trả thù.

- Vậy ta làm thế nào để rời khỏi?

- Ta đưa ngươi.

Cảnh Huyễn nói xong, một trận gió bao bọc Lý Ngư, thổi lên không trung, rất nhanh đã bay ra khỏi sự bao phủ của bạch quang.

Thanh Mộc Quyết ở ngay trước mắt, nhưng lại không chiếm được, Lý Ngư có chút không vui rời khỏi Phong Nguyệt Bảo Giám.

Không ngờmình lại có một ngày bởi vì không đủ dâm mà lỡ mất công pháp hằng ao ước.

Hắn mở cửa phòng tiểu lâu, Liên nhi và Triệu Phúc Kim đang châu đầu chia cái gì đó ở cạnh giường.

Lý Ngư đi vào, nhìn một cái trên giường bày mấy sa mỏng chất tơ, thì ra là mấy cái khăn che mặt, chắc là Đại Kiều mua tới.

Mình nhờ nàng ta mua, là vì lúc ấy mình không tiện ra ngoài, mà khuôn mặt dáng người cấp bậc họa thủy của Liên nhi phải che đi một chút, bằng không thì dẫn tới quá nhiều phiền phức.

Ai ngờ khăn che mặt này cũng có thể gợi lên tính thích chưng diện của Đại Kiều, không nói cũng mua cho bản thân, còn một hơi mua cả đống.

Hai tiểu nha đầu đang cao hứng chọn lựa, Lý Ngư ho khẽ một tiếng:

- Liên nhi, thu thập đồ đạc một chút, chúng ta sắp đi xa.

- Lại phải đi à?

- Hoan hô! Đi đâu thế?

Liên nhi rõ ràng là không muốn rời khỏi, nàng ta là người rất quyến luyến cái tổ nhỏ của mình, mà Triệu Phúc Kim thì khác, vừa nghe thấy có thể ra ngoài, lập tức mặt mày hớn hở, giơ tay nhảy lên.

Lý Ngư lấy ra sách nhỏ, sau khi mở ra, phát hiện chung quanh Biện Lương có mấy điểm đỏ.

Trong đó có lớn có nhỏ, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, lớn thì khẳng định chính là lợi hại, ví dụ như nói Hô Duyên Chước ở ngay gần Khai Phong, Lỗ Trí Thâm cũng chưa chạy xa.

Bất kể là như thế nào, mình khẳng định là phải xử lý người nhỏ trước, chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, không thể vừa tới đã khiêu chiến BOSS luôn được.

Trên sổ nhỏ có một điểm đỏ rất nhỏ, hơi lấp lánh.

Lý Ngư thầm nghĩ, chính là ngươi, đi thử một chút xem ngươi rốt cuộc là ai.

Kỳ thật một trăm lẻ tám người trong Thủy Hử, hắn không nhớ hết, những người nổi danh thì đương nhiên là biết, cũng có rất nhiều người hắn không biết.

Nhất là trong Thất Thập Nhị Địa Sát, rất nhiều người đều là ra sân không nhiều lắm, cũng không có thời khắc nổi bật gì.

Hắn ho khẽ một tiếng, nói:

- Không phải ta đã nói rồi à, một môn này của các ngươi, chính là phải du lịch thiên hạ, đi đâu thì ngươi không cần quan tâm, cứ theo ta là là được, mau thu dọn đồ đi.

Hắn vừa ra khỏi tiểu lâu, Bạch Mao lặng lẽ lại gần, thanh âm có chút trầm thấp,

- Ngươi thực sự muốn giúp tên tiểu đạo đó à?

- Giúp hắn chính là giúp mình.

Gắt gao nhìn chằm chằm Lý Ngư, sau một lúc, cười nói:

- Thì ra ngươi là bất đắc dĩ.

- Cái này còn cần phải nghĩ à, bằng không ngươi nói ta nên làm gì, nếu ta biết súc địa thành thốn, ta đã trực tiếp chạy ra khỏi Đại Tống rồi.

Lý Ngư cũng rất bất đắc dĩ, thu thập một trăm lẻ tám sát tinh, ngẫm lại thôi cũng thấy là độ khó cấp địa ngục rồi.

Trước tiên không nói, Lí Quỳ đó nóng nảy hiếu sát, ngay cả tiểu hài tử cũng không chút lưu tình, giết xong còn treo trên cây, mình giáo hóa hắn, rất có khả năng sẽ bị hắn một búa bổ chết.

Còn có Tôn Nhị Nương, sở thích chính là ăn thịt người, nàng ta chẳng những tự mình ăn, còn làm thành đồ nhắm rượu cho khách nhân qua đường ăn, thế không phải là sát nhân cuồng lại thêm biến thái ư?

Ải Cước Hổ Vương Anh, động chút là bắt người qua đường, móc tim gan ra nhắm rượu. Thiếu chút nữa thì móc cả tim Tống Giang, còn cướp bóc phụ nữ, giữ lại trong trại để gian dâm.

Song Thương Tướng Đổng Bình chính là sắc lang cặn bã, vì cướp nữ nhi nhà người ta, không tiếc giết cả nhà đồng liêu.

Ngô Dụng lại càng không cần phải nói, để bức Tần Minh nhập bọn, dùng kế giết sạch cả nhà hắn, đồng thời còn sai người làm giả chuyện Tần Minh sát hại bách tính ngoài thành, hãm hại Tần Minh rồi mới bức hắn lên Lương Sơn. Lư Tuấn Nghĩa ở Hà Bắc làm viên ngoại lang đang sướng, lại bị Ngô Dụng khiến cho cửa nát nhà tan, toàn bộ tài sản đều bị đưa đến Lương Sơn sung công.

- Trên đường đi, ngàn khó vạn hiểm, Bạch Mao tiền bối, ngươi nhất định phải... Ơ, tiền bối đâu rồi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️