- Chúng ta dùng thân phận gì để du lịch Đại Tống?
Tuy Lý Ngư có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được mà nói trước:
- Gia nhập Thần Tiêu Cung là không thể.
Lâm Linh Tố trợn mắt,
- Phì! Ngươi tưởng Thần Tiêu Cung dễ gia nhập như vậy à? Hơn nữa, ngươi gia nhập Thần Tiêu Cung, đi trừ khử sát tinh, vậy có khác gì ta trực tiếp xuất thủ, chẳng thà tự ta đi làm cho xong, còn nhanh hơn.
Lý Ngư gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, Lâm Linh Tố nói tiếp:
- Không bằng tự ngươi thành lập một môn đi.
- Hả? Ta á?
Lý Ngư xua tay nói:
- Không nên không nên, làm Chưởng môn gì đó quá phiền, càng đừng nói còn là Chưởng môn khai sơn.
- Tiểu tử lười biếng!
Lâm Linh Tố đứng dậy, nói:
- Bần đạo đã chuẩn bị giúp ngươi rồi, ngày mai ngươi có thể xuất phát. Nhớ kỹ, chỉ cần không gây ra phiền phức quá mức, phải tự dựa vào bản thân mà giải quyết, đừng tùy tiện tới tìm ta.
Thần sắc Lý Ngư khẽ động, nghe ra ý tứ trong lời này, thì ra mình còn có thể tới tìm hắn hỗ trợ.
Hắn mỉm cười gật đầu, lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Sứ mệnh của mình không khác lắm với Đường Tăng, chỉ có một người là phật, một người là đạo.
Khi Tôn Hầu Tử không đánh lại, mỗi ngày đi tìm viện binh, xem ra mình cũng có thể.
Lâm Linh Tố cũng cười hiểu ý với hắn, sau tiếng cười, kết giới biến mất, trong viện cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Lý Ngư vội vàng đến vườn rau, đào ra cây mây khô của mình, Lý Ngư lấy ra sách nhỏ, phát hiện thứ này có hiệu quả tương tự như bản đồ của Bạch Mao.
Trên bản đồ Đại Tống ở trang đầu, từng điểm đỏ nhỏ sáng lên, chắc là vị trí của sát tinh.
Lý Ngư không khỏi thầm toát mồ hôi cho bọn Lỗ Trí Thâm, chẳng trách Tống Giang lại sống chết không muốn dẫn các huynh đệ nhận chiêu an, Đại Tống muốn diệt bọn họ chính là quá đơn giản.
Xem ra là vì ném chuột sợ vỡ đồ, không dám chọc giận người đánh sát tinh xuống, bằng không đã sớm động thủ rồi.
Bản thân bọn họ không dám chọc, lại muốn ta xuất thủ, Lý Ngư thở dài, mình cũng đành chịu thôi, một là nhược điểm bị lão đạo này nắm, thứ hai đồ hắn cho... Đúng là quá nhiều.
Trong tay hắn không ngờ có Thanh Mộc Quyển, sao mình có thể bỏ qua được.
- Tiểu tử ngươi mỗi ngày ngoài miệng hô phiền, kỳ thật chính là một dân cờ bạc, chỉ cần ngửi được lợi ích, ngươi ngay cả mạng cũng không cần.
Lý Ngư vừa ngẩng đầu, phát hiện Bạch Mao đang treo trên cây nho,
- Bạch... Tiền bối, vừa rồi đại ca của Thần Tiêu Cung tới, sao ngươi không bỏ chạy, ngươi không à?
Bạch Mao cười khẩy một tiếng,
- Tiểu đạo này mà cũng có thể phát hiện ra ta á? Đại pháp ẩn nấp của Bản vương, chính là tới từ thời Man Hoang, xếp số một.
- Đúng, ngươi là số một, cả nhà ngươi đều là số một.
Lý Ngư ôm Phong Nguyệt Bảo Giám, không muốn tranh cãi với hắn, chỉ muốn mau chóng đi tìm hiểu huyền bí trong đó.
Bạch Mao từ trên cây nho trèo xuống, rung lông, nói:
- Ngươi xác định hiện tại muốn xem thứ này chứ?
- Ta sợ gì?
Lý Ngư vui mừng rạo rực nói:
- Ta vốn cho rằng cả đời này cũng không có được Thanh Mộc Quyển, ai ngờ có được lại chẳng tốn chút công phu! Chờ gom đủ năm quyển rồi, chỉ là nguyền rủa thì việc gì phải sợ nữa.
- Phong Nguyệt Bảo Giám, hai mặt chính phản, chính diện chiếu sự sợ hãi của ngươi, phản diện chiếu dục vọng của ngươi, chỉ cần có một mặt khiến đạo tâm của ngươi bất ổn, vậy ngươi chính là xong đời. Ta từng có một lão hữu, sau khi xem xong, đạo hạnh ngàn năm liền tan thành mây khói.
Lý Ngư ờ một tiếng, có gì lạ đâu,
- Ta không có nỗi sợ, cũng không có dục vọng.
Hắn đi vào thư phòng, Đại Kiều vừa hay tỉnh lại, duỗi lưng:
- Chuyện gì thế, đột nhiên buồn ngủ quá, ngủ thiếp đi mất. Ơ, trong tay ngươi là gì thế?
- Xuỵt, bí mật.
Đại Kiều nhìn bộ dạng tinh vi của hắn, hận không thể cho hắn một cước, vỗ vỗ miệng nói:
- Mệt quá, không được, ta phải về ngủ một giấc.
Lý Ngư trực tiếp chui vào thư phòng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, lấy ra Phong Nguyệt Bảo Giám,
- Trước khó sau dễ, gặm xương cứng trước.
Hắn trực tiếp nhìn về phía chính diện, chỉ thấy trong gương chiếu ra một đạo bạch quang, Lý Ngư cảm thấy linh hồn của mình bị người ta lôi ra khỏi người, đi vào trong gương.
Đây là bắt đầu à?
Không cần bất kỳ làm nền gì, không gian trong gương hình như là một sơn cốc kín.
Các loại thứ dơ bẩn, tà ác, khiến người ta buồn nôn quay chung quanh hắn, trong lỗ mũi truyền đến một trận tanh tưởi, bách quỷ hoành hành, khô lâu khắp nơi.
Máu loãng và bùn đất dưới chân xen lẫn với nhau, cứ đi mỗi một bước, đều phát ra thanh âm khiếp người, nhấc chân cũng vô cùng cật lực.
Lý Ngư nhìn nhìn trái phải, nói với mình đây đều là ảo giác, ưu thế xem nhiều phim kinh dị lập tức được thể hiện ra, khiến hắn thể hiện ra định lực vượt xa người thường.
- Cái này thì tính là gì, ta coi như xem phim điện ảnh 5D là được.
Trong đầu Lý Ngư ra sức nhớ tới một số ca khúc vui tươi, vừa vặn vẹo thân thể, một cước đá văng một con tiểu quỷ đuôi dài không lông bay qua.
Múa xong một khúc, Lý Ngư càng lúc càng hăng, hắn khác với người lục triều, có kinh nghiệm xem phim phong phú, cho nên rất khó dẫn vào trong đó.
Hắn chỉ coi như mình đang chơi trò chơi cảm giác mạnh.
Theo sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng thấp đi, Lý Ngư vẫn chưa chơi, đã giống như là bị ném ra khỏi gương, lập tức trở lại thân thể của mình.
Mặt chính của Phong Nguyệt Bảo Giám chậm rãi đổi màu, trở thành gương bình thường, Lý Ngư từ trong gương nhìn mình, không ngờ rất rõ ràng, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra một cỗ anh khí.
- Cái này?
Tiếp theo chính là mặt trái, Lý Ngư hít sâu một hơi, chậm rãi xoay ngược gương lại.
Vẫn là giống như vừa rồi, linh hồn lập tức bị hút vào.
Lần này không còn là sơn cốc u ám, trước mắt lan can đỏ bậc thềm ngọc, cây xanh suối mát, bộ dạng phú quý phong lưu.
Đập vào mắt là một cái ao to lớn, trong ao sương mù trôi nổi, bên cạnh ao có mấy mỹ nữ đang đứng. Thướt tha lã lướt, thiên kiều bá mị, người ở phía trước cười dài đi tới, bộ dạng dần dần trở nên rõ ràng, không ngờ là Đại Kiều.
Mặt nàng ta đỏ lên, rất khác với bình thường, ngoắc tay, cười vô cùng quyến rũ,
- Tiểu đậu phụ, đến đây.
Còn chưa nói hết, cúi người cởi giầy chỉ bạc, tháo đai ngọc, kéo lưng váy, xoẹt một tiếng váy rơi xuống, lộ ra một đôi đùi thẳng tắp nhỏ nhắn nhẵn nhụi.
Đại Kiều bên bờ ao, động tác thoát y đẹp không sao tả xiết, giống như nữ tiên tắm sáng trong hồ, nhìn quanh đều là phong cảnh.
Lý Ngư thấy mà huyết mạch sôi sục, nhưng một ưu thế khác của hắn lúc này lại được thể hiện ra.
Hắn không chỉ có kinh nghiệm xem phim kinh dị, đối với một số điện ảnh cấp ba cũng xem vô số lần.
Chỉ thấy hắn khoanh tay trước ngực, cười nói:
- Kích thích nhỉ! Nhưng ta không thể tới được, bởi vì đây đều là ảo giác.
Đại Kiều cười khanh khách, sóng to trước ngực lay động, lúc thì quỳ nằm, lúc thì đứng dậy xoay lưng, miệng phát ra thanh âm ghẹo người.
Vẻ mặt Lý Ngư đầy kích động, nhưng nếu muốn lún sâu vào đó, hoặc là không khống chế được mà lao lên, vậy thì quá coi thường hắn rồi, chỉ có thế này thôi á, thủ đoạn gian trá gì mà mình chưa từng thấy qua?
Hắn thậm chí có chút muốn nhanh lên Lý Ngư xem hứng khởi, ngồi xổm ngồi xổm xuống đất, huýt sáo, la lớn:
- Đại Kiều tỷ, hay lắm, tiếp đi!
- Đại Kiều tỷ, ta yêu ngươi!
- Đại Kiều tỷ, vĩnh viễn yêu ngươi.
Đại Kiều trong gương, dung mạo dần dần biến hóa, ống tay áo tung bay, không giống phàm nhân, mi tâm nàng ta nhíu lại, vẻ mặt tức giận, chỉ vào Lý Ngư tựa hồ là mắng một câu.
Trong phút chốc, linh hồn của hắn bị gương hung hăng hất ra, về tới thân thể của mình.
Lý Ngư chưa tận hứng, thở dài một hơi, thế này cũng ngắn quá...
Phong Nguyệt Bảo Giám đột nhiên từ trong tay hắn bay lên, lơ lửng trong không trung, một trận quang mạc bao phủ Lý Ngư.