Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 65: Nhiệm vụ

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiền bối thực sự biết nói đùa, tại hạ bản sự thấp kém, có thể giúp được gì?

Trong lòng Lý Ngư thầm kêu khổ, hắn không muốn nhúng tay vào cuộc Phật Đạo chi tranh của Đại Tống này chút nào.

Hai bên đều quái vật lớn, một phương sĩ nho nhỏ như mình, cộng thêm hai đồ đệ hờ, tổng cộng là ba.

Trong đó còn có hai người là tiểu la lị, ở bên cạnh phất cờ hò reo cũng lao lực, mình mà bị người ta giết rồi, một môn này cũng bị diệt.

Lấy gì ra mà nhúng tay vào Phật Đạo chi tranh. . .

Thần Tiêu Cung và Đại Tướng Quốc Tự, tùy tiện một bên, tiêu diệt mình cũng chỉ như thổi bụi.

- Ngươi chớ có khiêm tốn, phương thuật đều có đáng học hỏi, cũng từng xuất hiện mấy thiên tài không xuất thế, hô phong hoán vũ nhất thời vô lưỡng. Ngươi và ta vốn là đồng đạo, một hệ này của các ngươi, được tôn là đạo của Lão Tử, chúng ta đồng tông đồng nguyên, diệt uy phong của đám lừa ngốc đó, ngươi cũng nên nghĩa bất dung từ.

Lý Ngư không tiếp tục phân biện, không phải hắn đã nghĩ thông suốt, mà là biết có phản đối căn bản cũng vô dụng.

Hiện tại nhược điểm của mình bị hắn bắt được, hắn thậm chí không cần tự mình động thủ, phóng ra tin tức mình bắt cóc tiểu Đế Cơ, trộm áo lót của Hoàng hậu là mình chắc chắn sẽ phải chết.

Lâm Linh Tố thấy hắn không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý, khóe miệng mỉm cười,

- Lúc trước ta từng nói với ngươi rồi, Đại Tống chúng ta bị người ta nhằm vào, thả xuống một trăm lẻ tám sát tinh, ta bấm tay tính toán, có một viên đã chết.

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, hắn đương nhiên biết, đó là Bạch Nhật Thử Bạch Thắng mà mình giết.

- Một trăm linh bảy sát tinh còn lại, gửi hồn người sống ở các nơi, ta muốn ngươi tìm thấy nhất nhất, sau đó chọn người có thể dạy bảo giáo hóa nhập đạo. Nếu là tội ác tày trời, hơn nữa sát tính không thay đổi, cứ giết chết ngay tại chỗ.

Khóe miệng Lý Ngư giật giật, da đầu ngứa ran,

- Đạo trưởng, ngài quá để mắt tới tại hạ rồi? Thần Tiêu Cung của Đạo trưởng, danh chấn hoàn vũ, vì sao không tự mình xuất thủ, những sát tinh đó còn không phải là tranh nhau khấu đầu cúng vái à?

- Bần đạo không được, lần này sát tinh hàng lâm, là có người cố ý làm. Nếu ta xuất thủ, thế lực phía sau màn khẳng định sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ.

- Ta là muốn truyền đạo, nhưng chỉ là muốn truyền đạo của lão hữu đó...

- Ta chỉ muốn đạo môn hưng thịnh! Một môn này của ngươi cũng là đạo môn, có gì khác nhau đâu.

Lâm Linh Tố hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hoa Hòa Thượng mà mấy ngày trước ta phái thổ địa đuổi bắt chính là một trong các sát tinh, nếu không phải ngươi quấy rối, đã sớm bị ta bắt được rồi. Tuy người này là sát tinh, nhưng chí thuần chí chân, là nhân tài có thể đào tạo, ta đang muốn thu vào môn hạ, lại bị ngươi làm hỏng việc. Bằng không ngươi cho rằng, ta sẽ tới tìm ngươi sao?

Lý Ngư có chút chột dạ, xem ra hắn cũng biết chuyện mình giết Cao nha nội rồi, uổng cho mình còn tưởng rằng là làm rất cẩn thận, thì ra chỉ bởi vì những người thủ đoạn thông thiên này không coi Cao nha nội là ra gì...

Lâm Linh Tố nhìn Lý Ngư, ánh mắt có chút, kỳ quái tựa cười mà như không phải cười,

- Bần đạo không phải chọn ngươi, mà là đạo môn sau lưng ngươi.

- Đạo môn gì?

- Chẳng lẽ ngươi không biết à? Các ngươi là một môn, Thái Bình Đạo Môn trong đạo giáo ta.

Trong ánh mắt Lâm Linh Tố lộ ra một chút thần thái cuồng nhiệt,

- Thái Bình đạo từng lật tung Tam Giới! Phong thái của tiền nhân, khiến hậu bối chúng ta đến nay cũng khó quên.

Lâm Linh Tố càng nhìn càng không giống đạo sĩ, khí chất của hắn không hợp với đạo môn, nhưng Lý Ngư lại tựa như cảm thấy, đạo sĩ nên là như vậy.

Lâm Linh Tố đột nhiên vươn tay ra, vỗ vai hắn,

- Nếu ngươi giáo hóa được các sát tinh nên giáo hóa, thanh trừ sát tinh nên thanh trừ, bần đạo sẽ có lễ trọng đưa tặng, bản thân ngươi cũng được lợi không ít.

Lý Ngư vừa nghĩ tới một đao của Dương Chí ngày đó, biết con đường này là ngàn khó vạn khó, người mạnh như hắn còn có mấy chục người...

Có điều mình hình như đã không còn đường lui, Lâm Linh Tố lấy ra một quyển sổ, nói:

- Ngươi cứ trừ bỏ hoặc là giáo hóa một người, sách này sẽ lấp lánh...

Còn chưa nói hết sách nhỏ đã bị Lý Ngư cầm vào tay, trong nháy mắt hắn vừa đụng vào, đột nhiên phát sáng.

Dù là loại đại lão cấp bậc như Lâm Linh Tố cũng ngây ra, một lúc sau hắn mới lẩm bẩm nói:

- Ngươi... Đã giết một rồi à?

Lý Ngư gãi gãi đầu, nói:

- Ta là bị bức phải phản sát.

Chỉ thấy trên sách, xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Địa Háo Tinh Bạch Nhật Thử Bạch Thắng.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Sau khi ta trở về, thượng tấu Thiên tử, cho phép ngươi tự do hành tẩu ở các nơi trên Đại Tống, thậm chí ngươi cũng có thể lựa chọn mang theo Đế Cơ.

- Thật à?

- Chút chuyện này bần đạo vẫn làm được chủ.

Lâm Linh Tố tự tin nói.

Lý Ngư biết, hắn không ba hoa, năng lực của Thần Tiêu Cung ở Đại Tống, không phải người thường có thể biết được.

Cho dù là quyền thần như Thái Kinh, cũng phải kiêng kị Thần Tiêu Cung ba phần.

Lý Ngư thở hắt ra một hơi, mình cuối cùng cũng sắp có thân phận chính thức, tiếp theo chỉ là du lịch khắp nơi trong cảnh nội Đại Tống, thu thập một chút những "Hảo hán Lương Sơn" đó...

Bắt đầu từ đơn giản, chỉ cần không đi đụng tới mấy thái tuế, tiền kỳ chắc là không khó.

- Tiền bối, không biết lễ trọng ngài nói là?

Lâm Linh Tố bĩu môi, nói:

- Sao ngươi không có chút bụng dạ gì vậy, lúc này hỏi có thích hợp không?

- Đã quyết định làm thì đương nhiên phải biết phần thưởng, mới có động lực chứ!

Lý Ngư đúng lý hợp tình nói.

Trước mắt xem ra, Lâm Linh Tố không có địch ý đối với bản thân mình, con người hắn cũng coi như là thuần túy, muốn chấn hưng đạo môn.

Hắn căn bản không cần thiết phải ngụy trang ở trước mặt mình, cho nên Lý Ngư lựa chọn tin tưởng hắn.

- Ngươi có nghe nói tới, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư - Thanh Mộc Quyển chưa?

Tim của Lý Ngư rất không ra gì đập loạn cả lên, rụt rè hỏi:

- Tiền bối... Chẳng lẽ trong tay ngài có à...

- Đúng vậy, ở trong Thần Tiêu Cung chúng ta. Ta hao hết tâm tư, chỉ tìm được một quyển này. Chỉ tiếc thiên phú không được, không thể tu thành đạo này.

- Thiên phú của tiền bối mà còn không được?

Lý Ngư không thể tin nổi hỏi.

- Thái Bình Thanh Lĩnh Thư là công pháp chọn người nhất. Công pháp bình thường, chỉ cần ngươi thiên tư xuất chúng là có thể tu luyện. Thậm chí người có chút ngu đần, chậm rãi nghiên tập, cũng sẽ có tiến bộ. Chỉ độc có Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, điều kiện hà khắc nhất, hạng người kinh tài tuyệt diễm trong môn phái khác, lúc tu vi thông thiên đến luyện đạo này, cũng có không thu hoạch được gì.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, cười nói:

- Tiền bối, ngài cũng biết chuyến này là nguy hiểm cỡ nào, có thể nói là còn chừng một trăm linh bảy cửa ải khó khăn nữa. Hơi vô ý chút, tại hạ sẽ đi đời nhà ma. Nhiệm vụ khó như vậy, dựa vào chút bản sự hiện tại của ta, là rất khó hoàn thành. Không bằng tiền bối đưa ta Thanh Mộc Quyển, ta có thêm vốn liếng tự bảo vệ mình, mới tiện làm tốt việc này cho tiền bối.

Lâm Linh Tố ngửa mặt lên trời cười ha ha, hắn vung tay áo, trên tay lập tức xuất hiện một chiếc gương hai mặt chính phản đều có thể soi, khắc bốn chữ "Phong Nguyệt Bảo Giám".

- Thái Bình Thanh Lĩnh Thư - Thanh Mộc Quyển, khác với công pháp bình thường, nó vô hình vô ảnh, không ký thác ở vật thật. Năm đó ta từng du lịch ở Tây Thục, cứu một phương sĩ, hắn nói cho ta biết, nếu ai tham ngộ được gương này, có thể lĩnh ngộ được Thanh Mộc Quyết.

Lý Ngư lập tức cất đi giống như bảo bối, sợ Lâm Linh Tố đổi ý, cười bảo:

- Nhận đại lễ này, há có thể không báo, tiền bối cứ yên tâm, trọng chấn vinh quang của đạo môn, ta đây nghĩa bất dung từ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️