Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 64: Giáo chủ

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi nói Nam Cương có nhiều cự mộc như vậy, liệu Mộc Tự Quyển có thể lưu lạc đến Nam Cương không?

- Nam Cương người ta không luyện cái này, chỉ học ba môn vu, độc, cổ, cho dù là ở lục triều, chịu luyện cái này của các ngươi cũng không thấy nhiều.

Đại Kiều dựa lưng, mặt kề vào vai, lườm biếng nửa ngằm trên giường mềm.

Lý Ngư có chút bất đắc dĩ, xòe tay hỏi:

- Vì sao?

- Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, cần thiên phú quá cao, phải có linh căn mới có thể tu luyện. Nhưng nó cũng không phải công pháp cao thâm gì, ngươi xem ngươi đã luyện tới lợi hại như vậy, còn không phải là vẫn chẳng đánh được ai à. Có thiên phú cao như vậy, vì sao không tới Phật Đạo nhà cao cửa rộng mà tu luyện, việc gì phải làm thuật sĩ cửu lưu?

Trong lòng Lý Ngư mắng thầm, chờ ta học xong hết rồi, tìm được trường sinh, đám điểu nhân các ngươi có quỳ xuống cầu xin ta cũng không dạy.

Phụng thiên địa, thuận ngũ hành, theo âm dương, được trường sinh.

Một công pháp có yêu cầu cao đối với thiên phú như vậy, sao có thể là công pháp cửu lưu.

Lý Ngư nhìn mu bàn tay của mình một chút, vận chuyển linh lực tra xét, toàn bộ bàn tay không có gì khác thường.

Nguyền rủa này dường như trừ có thêm một đồ án ra thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bản thân, vận chuyển linh lực cũng không chịu chút trở ngại.

Đại Kiều hai ngày qua bôn ba qua lại, sau khi từ mộ Vu Cát trở về, lại tâm sự trùng trùng, mất ngủ nghiêm trọng, mắt híp như tơ, thanh âm yếu ớt không có sức,

- Ngươi hay là dụng tâm một chút, dạy xong Phúc Kim rồi đưa về đi, hôm nay ta thấy triều đình lại xuất động không ít nhân mã, thực sự tới lục soát thì không ai cứu được ngươi đâu. Ngươi đó, có đôi khi nhát như chuột, có đôi khi lại to gan lớn mật, đúng là khiến người ta không thể nắm bắt.

Kỳ quái, sao ta lại mệt thế nhỉ...

Đại Kiều cảm giác có chút không đúng, nhưng mí mắt chính là không mở ra nổi, cố chống đỡ một hồi, cuối cùng vẫn mơ màng thiếp đi.

Lý Ngư cười ha ha:

- Ta đây kẻ tài cao gan cũng lớn, ở thành Biện Lương trộm Đế Cơ, tục xưng dưới đèn thì tối. Tư chất của Phúc Kim quá cao, nàng ta đã học xong yếu lĩnh của Hậu Thổ Quyết, hạt giống tốt này ta bất kể là như thế nào cũng không thể bỏ qua.

Sau khi nói xong, thấy Đại Kiều không đáp lại, Lý Ngư quay đầu nhìn một cái, Đại Kiều nằm nghiêng mặt gác lên cánh tay, thì ra đã ngủ rồi.

Cánh tay trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, da thịt như sữa, toàn thân ánh ra một vầng sáng xanh ngọc tựa như ảo mộng. Ánh mắt thuận theo đường cong đi xuống, tuy vòng eo cũng nhỏ, nhưng hai đường cong men từ trên xuống dưới, lại có hai chỗ kinh tâm động phách đột nhiên bành trướng, phân ra tôn lên bầu ngực no đủ như dưa và bờ mông cong rất tròn.

Đông phong bất dữ Chu lang tiện, đồng tước xuân thâm tỏa nhị Kiều.

Chẳng trách Tào lão bản lại nhớ mãi không quên, đúng là vưu vật nhân gian.

Lý Ngư không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mắng thầm trong lòng, Tào tặc không ngờ là bản thân ta.

Hắn có chút bực bội đứng dậy, đẩy cửa đi ra, trong viện im ắng, một trận gió thổi qua, lá trên cây nho phát ra tiếng vang loạt xoạt.

Lý Ngư duỗi lưng, đột nhiên trong lòng giật thót, viện tử yên ắng tới thần kỳ.

Lá cây cả vườn đều đang đong đưa qua lại, nhưng độ di động đong đưa của chúng không ngờ là giống nhau, cũng chính là nói, gió và lá cây đều đang lặp lại một cách vô hạn.

Một quả cầu lửa hiện ra trong tay, Lý Ngư trầm giọng nói:

- Người tới là khách, đã tới rồi, vì sao không vào uống chén trà?

- Ồ...

Sau một trận quang vụ, trong viện xuất hiện một đạo nhân áo trắng, cười dài nhìn Lý Ngư. Tuổi của hắn nhìn qua thì không lớn, trên mặt không có bao nhiêu vẻ tiên phong đạo cốt cao nhân đắc đạo, ngược lại lộ ra một cỗ tản mạn ngỗ ngược.

Nhất là trán hắn có một vết sẹo, tăng thêm mấy phần khí thế tục.

- Tiểu tử ngươi, sao vẫn tỉnh táo.

Lý Ngư lui về phía sau, thân thể giống như va vào một đoàn bông, cảm giác kỳ quái không nói nên lời, không có bao nhiêu lực cản nhưng chính là không thể lui về phía sau dù chỉ một bước.

Đạo nhân áo trắng vươn tay ra vẫy một cái, từ trong vườn rau, một hòn đá bay ra, tốc độ của nó nhanh đến, cực hạn, giống như lưu tinh vẽ ra một đạo tàn ảnh, va vào trên quang mạc, lại bị bắn ngược về.

Nó dường như vô cùng kháng cự, nhưng vẫn bị đạo nhân áo trắng bắt vào trong tay.

- Đại Tống ta bị người ta thiết kế, đánh xuống một trăm lẻ tám sát tinh, bần đạo cố ý phóng ra đá này, một sát khí một chút, không ngờ lại bị ngươi thu lại.

Lý Ngư đã triệt để từ bỏ ý định lui về phía sau, hắn xua tay nói:

- Cái này không liên quan tới ta, là nó muốn đi theo ta.

Đạo nhân áo trắng nắm hòn đá, vươn tay ra bấm ngón tay, gật đầu,

- Chẳng trách...

Hắn lại vẫy tay một cái, hai cây mây khô bay lên, lần này thì Lý Ngư quýnh lên rồi, lớn tiếng nói:

- Đây chính là của ta!

- Ngươi yên tâm, vật chẳng lành này bần đạo sẽ không đoạt của ngươi đâu.

Nói xong, hắn vung tay lên, hai cây mây khô cắm vào trong vườn rau.

- Tiền bối, thì ra là đặc biệt đến thu hòn đá này, thứ này ta cũng không muốn, lại đuổi đi cũng không được. Hiện tại hiểu lầm được giải trừ rồi, ha ha, tiền bối mau cầm đi đi.

Đạo sĩ Áo trắng xua tay nói:

- Cái này không vội, không phải ngươi nói có trà à?

Mắt Lý Ngư đảo quanh, từ bỏ ý tưởng thôi động độc khí trong vườn rau, trong lòng hắn có dự cảm rất mạnh, độc khí của mình không làm gì được người này.

Hắn ngồi vào vào bàn đá dưới cây nho, cười bảo:

- Tiền bối, mời.

Đạo sĩ áo trắng vén đạo bào, sau khi ngồi xuống, cười nói:

- Sư phó của ngươi họ Trương? Hay là họ Vu?

- Ta không có sư phó... Có điều phương thuật của ta là một người họ Trương dạy, hắn không nhận ta làm đồ đệ, lúc sắp chết muốn ta thay hắn truyền đạo.

- Thì ra là thế.

Đạo nhân áo trắng lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Truyền đạo là chuyện tốt, ngươi có thể truyền đạo quang minh chính đại, vì sao phải lén lút bắt Đại Tống Đế Cơ của chúng ta?

- Ngươi biết hết rồi à?

Lý Ngư híp mắt hỏi.

- Nếu không phải ta giúp ngươi che lấp một hai, ngươi thực sự tưởng Bắc Đấu Ti của Đại Tống đều là kẻ bất tài à?

- Các hạ là?

- Bần đạo Lâm Linh Tố.

Cả người Lý Ngư toát mồ hôi lạnh, mỗi ngày đều nghe người ta nói Thần Tiêu Cung lợi hại cỡ nào, thì ra đây chính là Giáo chủ của Thần Tiêu Cung, Quốc sư của Đại Tống...

May mà mình thông minh, không giở tâm cơ, cũng không tùy tiện xuất thủ.

Mình thực sự có chút quá sơ suất rồi, ở dưới mí mắt của người ta, còn tưởng rằng cái gì mà dưới đèn thì tối, hoàn toàn không cho cường giả của thế giới này sự tôn trọng nên có.

- Ngươi nên lấy làm may mắn, vì không làm gì với Đế Cơ, bằng không cho dù bần đạo có lòng muốn thả cho ngươi một ngựa, cũng không tiện làm.

- Đạo trưởng, vì sao muốn giúp ta?

Lý Ngư khách khí hỏi.

Hắn biết đối phương khẳng định là có mưu đồ, nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì, hắn chính là quả thực đã giúp mình.

- Bần đạo muốn lợi dụng chuyện này, lật đổ Đại Tướng Quốc Tự.

Lâm Linh Tố nói thoải mái nói, phần thẳng thắn này khiến Lý Ngư giật nảy mình.

- Giá họa?

Lý Ngư nhỏ giọng hỏi dò.

- Ao nước này quá sâu, ngươi đừng hỏi.

- Hiểu rồi!

Lý Ngư cũng không hề có ý muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, tránh càng xa càng tốt.

Thực lực của Đại Tướng Quốc Tự, hắn đã kiến thức rồi, cái khác không nói, năng lực vơ vét của cải chính là nhất lưu, nói bọn họ phú khả địch quốc cũng tuyệt không khoa trương.

Lâm Linh Tố cúi đầu, thanh âm cũng hạ thấp, cười dài nói:

- Bần đạo giúp ngươi giấu diếm lâu như vậy, hòn đá này cũng không thu hồi, nhờ ngươi hỗ trợ làm chuyện này, cũng không quá phận chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️