Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 63: Thiên hạ

Chương Trước Chương Tiếp

Trên Biện Hà, vô số thương thuyền qua lại.

Trong đó có một chiếc cao bảy tầng, treo thanh kỳ đại biểu cho Đại Tống.

Người quen thuộc đều biết, đây là sứ thuyền của Đại Tống, nhất định là có quan lớn trong triều sắp đại biểu Đại Tống đi sứ quốc gia khác.

Tầng cao nhất, bày một cái bàn nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau.

- Từ Hán mạt tới nay, sáu phần thiên hạ chỉ có Đại Tống chúng ta là loạn tượng sinh liên tục. Tra cứu nguyên do, đều là vì ngoài có Bắc Lỗ xâm phạm biên giới, trong có tặc nhân tạo phản. Hiện giờ triều ta đã ngoài liên hợp với Nữ Trinh, Bắc Lỗ Khiết Đan không đáng để sợ hãi, về phần Khê khấu tặc Phương Tịch, chỉ cần liên thủ với Đông Ngô, cũng sớm chiều diệt được. Chuyến này ngươi đi cần phải thuyết phục được Tôn Quyền liên minh.

Ở đối diện hắn, một người trung niên mặc quan phục màu đỏ, ôm quyền nói:

- Ân tướng yên tâm, được bệ hạ ân tướng trọng dụng, Hi tất không nhục sứ mệnh.

- Tôn Quyền hấp thu uy của Quan Vũ, ngày nhớ đêm mong mở rộng binh mã mưu đồ Kinh Châu, chuyến này đi có thể hứa cho hắn chút tiền tài, để hắn mộ binh, hắn tất nhiên sẽ vui vẻ kết minh.

Lam Tòng Hi cung kính nói:

- Trong lục triều, chỉ có Đại Tống chúng ta là tài lực hùng hậu, đây đều là ân tướng trị quốc có đạo, quan gia có thể được ân tướng phụ tá, quả thật là hồng phúc tề thiên.

Sắc mặt Thái Kinh cô đơn, thở dài,

- Ngươi cho rằng ta không muốn cường quốc tinh binh ư? Nhưng nào ngờ bệ hạ lại không thích, bệ hạ tiêu phí rất nhiều, không có tiền thì Tể tướng ta đây làm ba năm là tới cuối rồi. Ha ha, nếu để ta phóng tay phóng chân, không cần mấy năm, Đại Tống ta không cần kết minh với người ta!

Những lời này có chút tru tâm, Lam Tòng Hi giả vờ như không nghe thấy, chỉ lo châm trà.

Hắn là tâm phúc của Thái Kinh, cho dù không phải, Thái Kinh cũng không sợ hắn mật báo.

Đương kim thiên tử, cho dù biết, chắc cũng chỉ cười trừ.

Thái Kinh phụ tá Triệu Cát nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn thấu, bệ hạ nhìn thì hoang đường, kỳ thật trí tuệ vô cùng.

Hắn chơi quyền mưu đã tới mức lô hỏa thuần thanh, mình cũng là một quân cờ của hắn, về phần nói tình cảm quân thần, chẳng khác nào không có.

Bệ hạ phong lưu đa tình, nhìn thì đối với ai cũng không tồi, nhất là người bên cạnh, trên thực tế chỉ quan tâm bản thân mình.

Mậu Đức Đế Cơ được hắn sủng ái nhất bị Phương Tịch bắt đi, bệ hạ lo lắng nàng ta chịu nhục, truyền ra sẽ bất lợi cho uy nghiêm của hoàng thất, không ngờ muốn Bắc Đấu Ti tìm cơ hội trừ bỏ Đế Cơ...

Con người mà vô tình đến thế là cùng...

Thái Kinh mấy năm nay cũng thực sự rất mệt mỏi, hắn vì Đại Tống, kiếm được tài phú kinh người, lại có một nửa dùng để cho đế vương xa hoa lãng phí hưởng lạc.

Khắp nơi dựng lên biệt uyển, lâm viên, lầu cao, rất nhiều nơi Hoàng đế chỉ đi qua một lần, nhưng lại vẫn yêu cầu xây mới không biết mệt.

Còn có Thần Tiêu Cung, Đại Tướng Quốc Tự, cũng đều không phải đèn cạn dầu, Đại Tống bấp bênh mấy năm nay, Hoàng đế đổi lại hết người này tới người khác, còn truyền ra bê bối chúc ảnh diêu hồng bực này.

Trong lục triều, ba nước Ngụy Thục Ngô tuy quốc thổ nhỏ nhất, nhưng đều có thể đánh, Man tộc xung quanh cúi đầu nghe theo, nếu không phải ba người bọn họ thích nội đấu, đánh tới đánh lui với nhau, thế cục thiên hạ thực sự chưa biết sẽ thế nào.

Mà Đại Đường được công nhận là quốc lực cường thịnh nhất, mãnh tướng như mây, mưu sĩ như mưa, quân vương có đức có tài, chỉ là thế lực quý tộc hơi lớn, hiện nay nghiêm trọng nhất là nội đấu.

Đại Tống và Đại Minh không có tộc môn phiệt, nhưng đều có phiền phức riêng.

Đại Tống là Hoàng đế ngu ngốc ngả ngớn, sa vào hưởng lạc, Đại Minh là thần tử tư tâm quá nặng, kết bè kết cánh thành phong trào, khiến cho hai vương triều đều có chút lực bất tòng tâm, không áp chế được Man tộc xung quanh.

Thái Kinh thở dài, bất kể là Tống hay Minh, chủ yếu vẫn là đế vương khai quốc và một đám hiền thần mãnh tướng đều chết quá nhanh.

Không có người nối nghiệp.

...

- Cởi chuông cần ngươi buộc chuông, nếu ngươi thật sự sợ thì tới Nam Cương một chuyến đi.

Đại Kiều nhìn Lý Ngư cả ngày mặt co mày cáu, không biết vì sao, cũng thấy có chút đau lòng.

Có thể là Lý Ngư mỗi ngày đều gọi tỷ tỷ, lâu thành gọi ra một chút tình cảm tỷ đệ.

- Nói nghe dễ nhỉ, Nam Cương ta chưa đi qua, khắp nơi đều có Vu sư, cũng quá nguy hiểm. Hơn nữa vẫn không nhất định có thể tìm thấy cách giải nguyền rủa này của ta.

Đại Kiều bĩu môi, tức giận mắng:

- Tìm bản đồ không được à?

- Bản đồ?

- Khi vương triều hưng thịnh, phái ra vô số kỳ nhân dị sĩ, phân công nhau du lịch thiên hạ, vẽ lại bản đồ. Hiện giờ tuy chia làm lục triều cùng tồn tại, nhưng bản đồ thì khắp nơi đều có.

Vốn bản đồ đều là cơ mật quan trọng của quốc gia,không tùy tiện lộ ra ngoài, nhưng người tài ba của thế giới này quá nhiều, những cái này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, cường giả thậm chí có thể dễ dàng thay đổi địa hình.

Chính bởi vậy, bản đồ ngược lại thành thứ thông thường, phần lớn là bị thương đội mua được, khi thương hành tránh lạc đường.

Lý Ngư vỗ vỗ mông, đứng dậy đi ra ngoài.

- Ngươi đi đâu thế?

- Mua bản đồ!

- Ngươi ra ngoài như vậy à?

Đại Kiều buồn cười nhìn hắn.

Lý Ngư vỗ gáy,

- Ta thiếu chút nữa th quên mất, Liên nhi, tới đây!

Phan Kim Liên đang luyện công kích động chạy tới, lau mồ hôi trên trán,

- Lý Ngư ca ca, ngươi gọi ta à?

- Tới thư điếm mua tất cả loại bản đồ một thứ một tấm về!

Sau ửa nén hương, Lý Ngư đi tới thư phòng, nhìn một cồng giấy dầy, kích động rải ra.

- Nơi này chính là Nam Cương?

Lý Ngư nhìn bản đồ, khiếp sợ tột đỉnh, sự to lớn của lục triều đã vượt xa tưởng tượng của hắn.

Sáu quốc gia này cơ hồ đều giữ lại quốc thổ vốn có của mình, mà nối lại thành một khối, nói cách khác là lớn gấp sáu lần vương triều Trung Nguyên nhất thống.

Khu vực chồng lên nhau, đều thành thành trì khác. Ví dụ như Đông Ngô có một Kiến Khang, mà Đại Minh cũng có một Kim Lăng. Đại Đường có Trường An, ở Đại Tống cũng có phủ Kinh Triệu.

Mà Nam Cương, không ngờ còn lớn hơn lục triều!

Chỉ có điều bọn họ là phân tán hơn, thế lực lớn nhỏ có hơn sáu trăm.

Phía dưới còn có chú giải mà người đo bản đồ lưu lại:

Nam Cương nhiều núi, dân phong bưu hãn, chướng khí tràn ngập, thường có tà đạo.

Một câu này khiến cho Lý Ngư đã muốn đánh trống lùi rồi, tới Nam Cương một chuyến, không khéo nguyền rủa chưa trừ, lại có thêm cái mới, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Đại Kiều nằm trên giường mềm trong thư phòng, bắp chân thon dài gác lên, giày da hươu lúc lắc qua lại, đang cầm cầm một quyển bản đồ, cười hỏi:

- Sao, sợ à?

- Hơi hơi...

Lý Ngư ngoan ngoãn trả lời.

Mắt hắn đảo quanh, hỏi:

- Đại Kiều tỷ, nếu ta đi Nam Cương, ngươi có đi theo giúp ta không?

- Không.

Đại Kiều không chút do dự, lập tức trả lời.

Mặt Lý Ngư xị xuống, tuy vốn không định đi, nhưng hiện tại ít nhiều cũng vẫn có chút thất vọng,

- Vì sao?

- Ta phải ở đây chờ muội muội ta trốn thoát. Nàng ta biết ta ở Biện Lương, nếu ta đi rồi, nàng ta trốn ra lại không tìm được ta.

Đại Kiều Tiểu Kiều ở Giang Đông, không ngờ còn muốn trốn, nói ra thì ai tin.

Lý Ngư có chút bát quái, hỏi:

- Các ngươi ở Giang Đông...

Một tấm bản đồ bay tới, Lý Ngư nhẹ nhàng né qua, Đại Kiều gắt:

- Không được hỏi!

Vừa nói tới muội muội, Đại Kiều có chút khó chịu, nàng ta ở Biện Lương chờ quá lâu rồi.

Kiến Khang chính là một nơi hổ lang, cung đình dối gạt quỷ dị, hơi tí là máu chảy thành sông, còn có một hồi âm mưu kinh thiên.

- Ai có thể dẫn tiểu muội chạy ra khỏi nơi thị phi đó...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️