Dưới nắng sớm, hai tiểu nha đầu tuyệt đẹp hai má giống như bạch ngọc chớp động ánh sáng trong suốt, nụ cười thuần mỹ mà ngây thơ, khiến người ta vừa thấy đã bất giác tâm tình tốt theo.
Ba người đều cầm một thẻ trúc nho nhỏ, bên trên cắm một khối băng, phát ra thanh âm húp xì xụp.
Đại Kiều nghi hoặc nhìn bọn họ,
- Các ngươi ăn gì thế?
- Băng côn!
Triệu Phúc Kim vui mừng rạo rực nói.
- Băng côn có gì mà ngon.
Đại Kiều nhìn nhìn, Lý Ngư vẫn là vẻ mặt buồn rầu, ngồi bên cạnh hắn, cầm một cây.
Đặt vào miệng, cảm giác ngòn ngọt không biết là bỏ thêm cái gì. Có mùi hoa thoang thoảng, còn có mùi hoa quả, còn có một chút mùi rượu rất nhạt, mát rượi ngon miệng.
- Nếu để Vu Cát biết, Ly Thủy Quyết bị ngươi dùng như vậy, hắn không biết sẽ vui tới thế nào.
- Đừng nhìn ta, là hai người bọn họ tự làm.
Lý Ngư chỉ vào Tiểu Kim Liên nói:
- Từ điều phối đến thành hình, ta đều không nhúng tay vào.
- Chúng ta lợi hại không.
Triệu Phúc Kim đắc ý nói.
Đại Kiều rất thích tiểu Đế Cơ này, vươn tay ra sờ sờ búi tóc của tiểu nha đầu,
- Lợi hại, rất lợi hại, nhìn ân huynh truyền nghệ của các ngươi cao hứng vui vẻ chưa kìa.
- Ngươi đừng trêu ta, hai người này sắp khiến ta tức chết rồi, một người chỉ biết cứu người, còn một người chỉ biết chịu đòn. Hậu Thổ Quyết và Ly Thủy Quyết của ta, vốn là công thủ kiêm bị. Liên nhi vất vả lắm mới học được thủy linh hóa băng, băng thứ đả thương người thì có thế nào cũng không học được, kết quả chỉ muốn làm ra băng côn, người còn lại càng khôi hài hơn, vừa nói đánh nhau là ngồi xổm xuống đất ôm đầu, dựng lên một tường đất để chịu đòn.
Tiểu Kim Liên và Triệu Phúc Kim nhìn nhau, cười trộm một cái, cũng không để ở trong lòng. Bọn họ được Lý Ngư che chở, căn bản chưa độc lập đối mặt với nguy hiểm, cũng không biết tầm quan trọng của học kỹ năng đánh nhau.
- Thế không phải rất tốt à, sau này ai bắt nạt các ngươi, cứ tới tìm tỷ tỷ.
Đại Kiều miệng ngậm một cái băng côn, nhắm mắt lại nói.
- Ăn ngon thật.
- Ta chỉ là thay người ta truyền đạo, lại không thể che chở cho bọn họ cả đời, chim non sớm muộn gì cũng phải độc lập. Huống chi hiện tại ta trúng nguyền rủa, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu.
Đại Kiều dùng bả vai huých nhẹ Lý Ngư một cái, an ủi:
- Ngươi đừng cả ngày mặt ủ mày ê, không phải là nguyền rủa thôi sao, ngươi trong khoảng thời gian ngắn gom được hai quyển thủy thổ rồi, chứng tỏ khí vận đang ở bên ngươi, cái khác có lẽ rất nhanh thôi cũng có thể thu thập được. Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, cũng không phải là công pháp tuyệt thế gì, rất nhiều người đều biết, rất nhiều người đều có.
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới, mình ở trong mộ Vu Cát, sau khi ngủ say thấy mười hai chữ trên bia đá: Phụng thiên địa, thuận ngũ hành, theo âm dương, được trường sinh.
Mười hai chữ này, không lưu lại ở bất kỳ một nơi dễ thấy nào, chỉ có người trong đạo này, có cây mây khô làm vật dẫn mới có thể được. Trong lòng Lý Ngư một mực lờ mờ cảm thấy, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư này ẩn tàng bí mật to lớn.
Công pháp có thể trường sinh, sao có thể không tuyệt thế. Trên đời này tuy cường giả như nấm, nhưng thực sự có thể trường sinh cũng không nhiều. Tả Từ vũ hóa thành tiên, chắc là có thể trường sinh, đó chính là vấn đề công pháp của hắn. Nhưng trường sinh không có nghĩa là vô địch, Tả Từ gặp phải đám người Triệu Vân, vẫn bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Thậm chí Hạ Hầu Uyên cũng có thể đuổi theo đánh gãy xương sườn của hắn.
- Nguyền rủa gì thế?
Triệu Phúc Kim nghiêng đầu, ghé tới hỏi.
- Tiểu hài tử đừng quan tâm.
Lý Ngư lườm nàng ta một cái.
Một câu này nói đến trong lòng Lý Ngư, tâm tình của hắn cũng dịu lại, đứng lên ưỡn ngực,
- Nguyền rủa hay không nguyền rủa không quan trọng, chủ yếu là có thể nhanh chóng trị thương cho Bạch tiền bối.
Trong lòng Lý Ngư rất hiểu, muốn gom đủ quyển,vẫn phải dựa vào hồ ly này. Tuy miệng hắn thối, nhưng kiến thức rộng rãi, chắc là đã sống rất nhiều năm, vốn không có thứ gì là hắn không biết.
- Bản vương không phải họ Bạch.
...
Dã Trư Lâm, mếu sơn thần.
Người ở đây ít tới, lợn rừng hoành hành, súc sinh đó hung lên, báo cũng phải tránh ba phần.
Trên một đống lửa trại, là một nồi sắt, canh thịt sôi sùng sục, truyền đến mùi thơm. Bên cạnh còn có một bộ khung xương lợn rừng, chúng hung thì hung, cũng phải xem đụng phải ai.
Mấy lưu manh vây quanh một đại hòa thượng, trong đó một rót chén rượu lớn,
- Sư phó, Cao nha nội chết rồi, cả thành đều đang truy nã sư phó, hay là mau trốn đi thì tốt hơn.
- Chết rồi á? Ta không giết hắn, sao hắn lại chết rồi? Chẳng lẽ là bị ta hù chết?
- Sư phó không giết hắn?
Lưu manh rót rượu tên là Trần Nhị, hơi ngẩn ra,
- Sao có thể, sư phó giết hắn, còn để lại một câu: Người giết, Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm. Chính là dùng máu của thằng giặc con đó viết lên cột nhà bên cạnh hắn. Anh hùng hào khí bực này, thành Biện Lương đều truyền khắp, có ai mà không giơ ngón cái khen một tiếng chân hán tử!
Lỗ Trí Thâm cắn một miếng thịt, ăn t miệng đầy mỡ,
- Tên khốn này, ta nói không giết, chính là không giết, ngày đó có ba tạp mao của Thần Tiêu Cung sớm đã mai phục ở đó muốn bắt lão tử, ta thấy chuyện không lành, lập tức quay đầu bước đi.
Hắn nói rất vân đạm phong khinh, lọt vào trong tai Trần Nhị lại giống như long trời lở đất. Bị đạo sĩ của Thần Tiêu Cung đuổi bắt, còn là ba người, sư phó cũng có thể toàn thân trở ra, thế này còn không phải là thần nhân à?
Mấy tên lưu manh ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ rất hiểu sư phó của bọn họ, hắn nói không giết thì khẳng định chính là không giết.
Lỗ Trí Thâm cười ha ha:
- Chắc là có người cũng muốn giết Cao nha nội, lại sợ bị lão tử Thái úy đó của hắn trả thù, vừa hay nhìn thấy ta, nhân lúc mọi người đều đuổi theo ta, mạo danh của ta.
Lỗ Trí Thâm trong thô lỗ có tinh tế, hơi nghĩ một chút đã nghĩ thông rõ ràng. Có điều hắn cũng không tức giận, mình vốn đã muốn giết Cao nha nội, người này ngược lại là giúp mình.
Nếu không, mình xuất thủ một lần, tên dâm tặc Cao nha nội đó khẳng định sẽ có phòng bị, sau này muốn động thủ càng khó hơn. Cẩu tặc Cao Cầu chưởng quản Bạch Hổ Đường, dưới tay có không ít người tài ba, cứ cố giết nghĩa tử của hắn, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
- Sư phó có tính toán gì không?
Lỗ Trí Thâm ợ hơi rượu,
- Bất kể là ai giết, tặc tử này đã chết rồi, ta chuẩn bị đi tìm Lâm sư huynh.
- Sư phó, nhất định phải dẫn theo mấy người chúng ta.
Lỗ Trí Thâm nhướng mày,
- Nhiều người như vậy thì quá liều lĩnh, ở ven đường tất bị kiểm tra.
Trần Nhị mặt như đưa đám:
- Sư phó không dẫn theo chúng ta, mấy chúng ta sống không bằng chết.
- Dong dài cái gì! Ta chỉ nói là không thể cùng đi, chứ có nói là không dẫn theo các ngươi đâu, ta đi trước một bước, các ngươi đuổi theo sau, chúng ta gặp nhau ở phủ Thanh Châu.
Đám lưu manh mới bật cười,
- Sư phó, phủ Thanh Châu rộng lớn như vậy, chi bằng chúng ta định trước là gặp nhau ở đâu đi?
- Dưới núi Nhị Long Thanh Châu, có tiệm rượu, chưởng quỹ là đồ đệ của Lâm sư huynh, ta ở đó chờ các ngươi.
- Như vậy rất tốt.