Lo lắng thấp thỏm cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngư vội vàng rửa mặt, đi tới trong viện.
- Bạch Mao tiền bối, ngươi xem đây là gì?
Lý Ngư tìm một vòng, thấy hồ ly lông trắng ở trên nóc nhà.
- Ngươi là một phương sĩ lại chạy tới hỏi ta? Đây không phải là Quỷ Họa Phù sao, chẳng lẽ ngươi lại không biết à?
Bạch Mao nhướn mí mắt, cười nói:
- Có điều xem ra chắc là ác quỷ lợi hại, không ngờ vẽ được lên mu bàn tay phương sĩ chuyên bắt quỷ, ta rất thưởng thức, hắn là anh hùng trong quỷ, có cá tính!
- Tiền bối, đừng nói giỡn, chết người đó, đây rõ ràng chính là nguyền rủa.
Quỷ Họa Phù, cũng không phải tùy tiện vẽ được, trước kia Lý Ngư có gặp rồi, tuy những ác quỷ đó có chút khó giải quyết, nhưng không thái quá. Thường thường mấy phù triện là có thể đuổi được bọn họ đi.
- Có việc gọi tiền bối, không có việc thì gọi Bạch Mao, đừng sợ, tiểu tử, cái này không chết người được đâu.
Bạch Mao lười biếng nói. Hắn mấy ngày nay thương tích đã chậm rãi hồi phục, trừ nội thương nghiêm trọng nhất ra, cần Lý Ngư học được Thái Bình Thanh Lĩnh Thư hoàn chỉnh đến trị, tiểu thương khác đều khôi phục rồi.
- Con cóc nằm trên mặt, tởm lắm, có biện pháp nào để giải trừ không?
Lý Ngư nhìn ấn ký kỳ quái này, trong lòng sợ hãi, lờ mờ cảm thấy thứ này khẳng định không đơn giản như vậy. Cổ mộ đó từ trong ra ngoài đều lộ ra một cỗ tà kònh, nghi thức đáng sợ, thi cốt chồng chất như núi, thậm chí còn dùng bích họa vẽ lại quá trình làm kỷ niệm.
Đây rốt cuộc là cừu hận, oán độc lớn cỡ nào, người như vậy thiết lập nguyền rủa, nó có thể đơn giản được ư?
- Không phải là ngươi lén lút đi trộm mộ chứ?
Bạch Mao hoài nghi hỏi.
- Không, tuyệt đối không, chuyện là thế này. . .
Lý Ngư vội vàng xua tay, kể lại chuyện sơn quỷ hại người, mình thừa cơ vào trong núi tìm được Hậu Thổ Quyết.
Bạch Mao cười nhạo nói:
- Như thế mà còn không gọi là trộm mộ à? Cỗ thi thể ngươi nói, trước khi chết nuốt Hậu Thổ Quyết, chứng tỏ hắn là phương sĩ biết Hậu Thổ Quyết. Người như vậy, sau khi bị người ta bắt được, không có sức hoàn thủ, có thể thấy được người giết họ thực lực không tầm thường. Hán mạt căn bản không có hoàng thất lợi hại, ta thấy tám thành là bang thủ từ Nam Cương mời đến.
- Người này cực hận đám người tạo phản kia, bày ra trận này, chắc là hạ cổ độc, muốn bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh. Mà ngươi, cũng học một đạo này, đồng tông đồng nguyên, oán khí nguyền rủa người ta thiết lập còn chưa tiêu tán, ngươi lại đi vào, bị dính cổ độc cũng là bình thường.
Lý Ngư gãi gãi đầu,
- Tiền bối, có biện pháp nào giải cứu không?
Bạch Mao cười ha ha:
- Có, học được năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, chỉ là cổ độc còn không phải là dễ như trở bàn tay à?
- Còn có thể thuận tiện chữa khỏi thương thế cho ta.
Lý Ngư lộ ra vẻ sầu khổ,
- Hai quyển này đều là nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được, muốn gom đủ năm quyển thì nào có đơn giản như vậy, một chút manh mối cũng không có, khác gì mò kim đáy bể đâu. Thế này quá khó khăn, còn có biện pháp nào khác không?
- Nam Cương cứ mỗi trăm năm sẽ chọn ra một vị Thánh Nữ, từ nhỏ đã không ăn ngũ cốc, không dính trần duyên, không gặp cha mẹ, dùng sương sớm để uống, sữa đặc để ăn, ngươi lấy được tấm thân xử nữ của nàng ta, có được nguyên hồng, có thể bách độc bất xâm, vạn cổ khó hại, hoành hành Nam Cương. Chỉ có điều có thể sẽ có chút nguy hiểm, chỉ cần chống đỡ được sự đuổi giết của mấy chục vạn Vu sư Nam Cương là được. Có điều tiểu Thánh Nữ đó, đều là mỹ nhân trong vạn không có được một, trước kia ta nghe một lão sắc quỷ từng nói, thử một lần có chết cũng không tiếc. Đáng tiếc là... Hắn vẫn quá nhát gan, cuối cùng không dám tới.
- Có biện pháp nào thực tế một chút mà chúng ta có thể làm được hay không?
Lý Ngư xua xua tay, nước miếng tung tóe, lớn tiếng hỏi.
- Có thể làm được đương nhiên là có, nhưng không biết ngươi có chịu hay không?
- Chịu!
Lý Ngư nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ cần có thể trừ được nguyền rủa, cái gì ta cũng chịu!
- Vậy chính là chặt đứt bàn tay.
Lý Ngư hận không thể một gậy đập chết yêu quái Bạch Mao này, nhưng nhìn tay mình, có chút muốn khóc.
- Tiểu đậu phụ, ngươi đang làm gì thế?
Trong viện truyền đến thanh âm quen thuộc, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, Đại Kiều trên mặt che khăn vải, mặc áo bông màu lam, dáng người mạn diệu.
- Ta bảo ngươi làm khăn che mặt cho Liên nhi, tự ngươi mang khăn che mặt làm gì?
Đại Kiều vung vẩy hai cái khăn che mặt trong tay, cười duyên nói:
- Khi ta đi mua, thấy đẹp nên cũng mua cho mình một cái, ngươi xem, tiểu Phúc Kim cũng có này. Vì sao ngươi lại mặt như đưa đám vậy? Không chào đón ta à, vậy ta đi đây!
Bạch Mao cười khà khà nói:
- Hắn trúng nguyền rủa, sau này chỉ có khóc thôi.
- Nguyền rủa?
Bạch Mao đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng ta nhìn mu bàn tay của Lý Ngư. Đại Kiều đi lên nhìn một cái, Lý Ngư vươn tay ra, Đại Kiều nhìn thấy mấy xà trùng, nhíu mày nói:
- Đây là gì thế, tởm chết đi được.
- Đây là trúng nguyền rủa của Nam Cương, tuy không biết hậu quả là gì, nhưng nhìn thế nào cũng không giống chuyện tốt.
Bạch Mao nói.
Đại Kiều trầm ngâm nói:
- Vu cổ là một loại thủ đoạn từ thời viễn cổ hồng hoang đã có, cũng thuộc về phương thuật. Bình thường chia làm mấy loại nguyền rủa, xạ ngẫu, yếm thắng và độc cổ. Ngươi đây chính là nguyền rủa à?
- Sao ngươi lại quen thuộc như vậy? Có phải ngươi hạ cổ trêu ta không?
Lý Ngư giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, tiến lên nắm tay Đại Kiều, kích động hỏi.
Đại Kiều chính là đã có lịch sử phạm tội, khi vừa quen nhau, giả mạo nữ tử thanh lâu, ném mình và Tiết Bàn xuống Biện Hà, đêm hôm khuya khoắt lại phải bơi về.
Đại Kiều hất tay, sắc mặt dưới khăn che hơi đỏ lên, lườm hắn một cái, vừa định động thủ, lại nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lý Ngư, không giống như là đang cố ý đùa giỡn mình, trong lòng mềm nhũn, nói:
- Nguyền rủa thôi mà, ở Đông Ngô chúng ta, sau khi bình định Sơn Việt, bắt rất nhiều Vu sư làm tù binh, ta đương nhiên là biết rồi.
Người Sơn Việt thân thể thấp bé, mặt ngắn, râu tóc thưa, mũi rộng, mắt tròn mà to, có thói quen định cư cạnh nước, giỏi bơi lội và cưới thuyền đi bè, có tập tục cắt tóc xăm mình.
Khi Tôn Sách khai phá Giang Đông, một số dân chúng và thổ hào địa phương bị uy danh của hắn chấn nhiếp, khi hắn chưa tới đã bỏ chạy vào thâm sơn.
Những người Hán này vì tự bảo vệ mình mà dung hợp với người Sơn Việt, thành lập xã hội nhỏ, không phục lao dịch, không nộp thuế ruộng tự cung tự cấp. Vào thì làm dân, ra thì làm binh, thường thường lợi dụng địa thế hiểm trở, dẫn người tấn công quận huyện, giết quan lại cường hào.
Mà trong đó khiến tướng sĩ Đông Ngô vừa nghe thấy đã sợ vỡ mật, chính là thuật cổ độc, cho nên Đông Ngô trên dưới đều có chút hiểu biết về thứ này. Nhất là quý tộc Đông Ngô, thường xuyên là mục tiêu của các loại vu thuật nguyền rủa, Đại Kiều đương nhiên cũng coi như là là một thành viên trong đó.
- Có phương pháp gì phá giải không?
Đại Kiều cười nói:
- Đều là phương thuật, ngươi mạnh hơn hắn thì tự nhiên có phương pháp phá giải.
Lý vẻ mặt Lý Ngư khổ sở, thế không phải là giống với cách nói của Bạch Mao à.
- Yên tâm đi, mới vừa bắt đầu, không biết lúc nào mới bùng nổ. Có nguyền rủa, có thể ẩn tàng mấy chục năm, có cái tiềm phục cả đời, sẽ chỉ hại đến con cháu.
- Thế thì có gì mà yên tâm?
Lý Ngư lấy khăn che mặt ra, quấn một vòng quanh tay, che đi đồ án đáng sợ đó.
- Che đi thì có ích lợi gì?
- Mắt không thấy thì tâm không phiền!