Rầm một tiếng, trong Bạch Hổ nội đường truyền đến tiếng ném vỡ chén trà.
- Tra! Nhất định phải nghiêm tra!
Trong mắt Cao Cầu có tia máu tia máu, sắc mặt khó coi tới khiếp người, tướng lãnh nội đường đều câm như hến, không ai nói một tiếng.
Thật lòng mà nói, rất nhiều người trong bọn họ đều khinh thường vị điện soái xuất thân hàn vi này, nhưng hắn có được thánh quyến đang thịnh, không ai dám đắc tội với hắn.
- Thần Tiêu Cung phế vật, Lỗ Trí Thâm ở ngay dưới mí mắt người của bọn họ, giết con ta!
Một câu này vừa được nói ra, người ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau, đây là Cao điện soái điên rồi à, ngay cả Thần Tiêu Cung cũng dám mắng.
Ở Đại Tống, Thần Tiêu Cung chính là một tồn tại địa vị cao cả, Cung chủ của bọn họ chính là Lâm Linh Tố, đương kim Quốc sư của Đại Tống.
Bọn họ khác với Lý Ngư, là một trong phù triện tam tông chính nhi bát kinh.
Thiên Sư Đạo và Thượng Thanh, Linh Bảo Phái trong Đạo giáo phân biệt dùng Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Các Tạo Sơn làm trung tâm hoạt động, hình thành cái gọi là "Tam sơn phù lục".
Phù triện bọn họ vẽ ra chính là vân triện mà Lý Ngư khinh thường, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, đạo sĩ của Thần Tiêu Cung là có thể thỉnh thần.
Đạo của bọn Lý Ngư, tín nhiệm lực lượng của con người hơn, chỉ cần khống chế Ngũ hành chi lực để sử dụng, không cần xin thần tiên giúp đỡ.
Chỉ từ uy lực mà nói, hiện giờ khẳng định là phù triện của Thần Tiêu Cung có thể đánh hơn, bởi vì cho dù ngươi có lợi hại tới mấy, cũng không thể đánh thắng được thần tiên.
- Cao thái úy, nói chuyện phải cẩn thận một chút, Thần Tiêu Cung chúng ta chỉ phụng lệnh của Quốc sư, tróc nã Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm, không nhận được mệnh lệnh phải bảo vệ lệnh công tử.
Nội đường Bạch Hổ, một đôi nam nữ mặc đạo phục cẩm y, đeo chéo trường kiếm đi vào. Hai vai đều khảm châu tinh thêu Thái Cực, nhìn một cái liền biết chính là người trong đạo môn.
Nữ nhân ước chừng khoảng hai mươi tuổi, chưa đến ba mươi, thân như cành liễu, sắc mặt trắng nõn, da thịt có sự trong sáng thủy linh của Việt nữ phương nam.
Đáng tiếc mắt cao hơn đỉnh đầu, lại thiếu vẻ quý khí của Đế Cơ công chúa, trong mắt xếch lòng trắng nhiều hơn lòng đen, khiến người ta chán ghét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Nam nhân thì thuận mắt hơn nàng ta một chút, sau khi tiến vào, ôm quyền nói:
- Cao thái úy đang đau vì vừa mất con, chúng ta hoàn toàn lý giải, nhưng chớ có làm nhục Thần Tiêu Cung chúng ta.
Cao Cầu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hắn đã sớm biết người của Thần Tiêu Cung sẽ tới, bằng không cũng không cố ý lớn tiếng mắng như vậy cho họ nghe.
- Vậy các ngươi nhất định là bắt được Hoa Hòa Thượng rồi?
Cao Cầu biết rõ còn cố hỏi, muốn dè bỉu bọn họ một chút, đêm qua nếu không có bọn họ du thuyết, mình cũng sẽ không đồng ý để nghĩa tử đi làm mồi.
- Chúng ta đến là vì chuyện này, đêm qua Hoa Hòa Thượng một mực bị chúng ta đuổi bắt, hắn không thể có cơ hội quay lại giết Cao nha nội. Theo phán đoán của Thần Tiêu Cung chúng ta, sát hại lệnh lang chắc là một người khác.
- Ai?
Cao Cầu trầm giọng hỏi.
- Không biết.
Cao Cầu tức tới mặt tím lại, cố nén nộ ý, giữ lại một chút tôn trọng cuối cùng đối với Thần Tiêu Cung,
- Tiễn khách!
Nữ nhân mặc đạo bào cười lạnh nói:
- Lỗ Trí Thâm trong thô lỗ có tinh tế, Quốc sư nói hắn là người có đại tuệ căn, hiện giờ hắn chạy rồi, đang ẩn nấp trong Biện Lương, xin bản thân Thái úy cũng phải cẩn thận.
Sắc mặt Cao Cầu xanh mét, nhìn hai người bọn họ chậm rãi đi ra ngoài, mắng:
- Cẩu nam nữ!
...
Trăng sáng mới nhô, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Lý Ngư ở trong thư phòng, khoác một ngoại bào, nhìn hai nữ oa đang vẽ phù.
Tuy Triệu Phúc Kim cũng có thiên phú, nhưng rõ ràng là Liên nhi dụng tâm hơn, vẽ cũng tốt hơn.
Kỳ quái nhất là Triệu Phúc Kim vẽ tới cuối cùng, lại không thành thật, còn tự do phát huy tranh minh hoạ, đều là cảnh tượng nàng ta chơi đùa với Đại sư tỷ.
Rất nhanh lật xem xong tất cả linh phù bảo phù, bên dưới lộ ra một tờ giấy vàng trống không.
Lý Ngư cười khẽ một tiếng, gạt "Bài tập" của hai người sang bên, hắt xí một cái.
Hắn cúi đầu, vừa định thổi tắt đèn, đột nhiên ánh mắt lướt qua.
Chỉ thấy giấy vàng vốn là trống không, lại xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện mấy ký hiệu.
Mấy ký hiệu giống như là trùng tử, hoặc như là rắn, còn có bộ dạng của bò cạp.
- Quỷ Họa Phù!
Lý Ngư từ trước bàn nhảy lên, như lâm đại địch, bấm một pháp quyết, nhìn về phía cạnh bàn.
Không có một quỷ ảnh nào, nhưng phù triện vẫn đang được người ta vẽ, tóc gáy Lý Ngư dựng đứng lên, cả người lạnh toát.
Dưới tình huống không có người, phù triện tự vẽ, đây là Quỷ Họa Phù.
Chung quanh đã không có lệ quỷ, như vậy không phải là Quỷ Họa Phù, thế chỉ còn lại một loại tình huống, trúng cổ độc rồi.
Cũng chính là nguyền rủa.
Sắc mặt Lý Ngư ngưng trọng, thứ này thần bí khó dò, uy lực có đôi khi có thể so với thần phạt thiên kiếp, vạn kiếp cũng khó thoát khỏi, có đôi khi sẽ chỉ khiến ngươi ta khó chịu một chút rồi thôi.
Hắn bấm quả cầu lửa, đốt giấy vàng thành tro bụi, song tro bụi lại giống như có mắt, chậm rãi bồng bềnh bay về phía Lý Ngư.
Lý Ngư vội vàng né tránh, nhưng thứ này giống như giòi bám vào xương, bất kể mình trốn đi đâu, đều sẽ chậm rãi tới gần mình.
Tốc độ của chúng rất chậm, có thể né tránh rất dễ dàng, nhưng chúng lại như bóng với hình, không thể triệt để tiêu trừ, không thể cứ một ngày mười hai canh giờ không ăn không uống, chỉ tránh né chứ.
Ở Nam Thiềm Bộ Châu, Vu sư, Cổ sư chuyên làm đạo này, cao thủ dụng độc nhiều không đếm xuể.
Nơi đó cũng có cũng nhiều độc vật thiên kì bách quái, tiện cho bọn họ luyện chế, nhưng ở Đông Thắng Thần Châu lại rất ít nhìn thấy, Lý Ngư cũng chỉ là được nghe nói tới.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, một cỗ hơi nước vấn vít, đóng băng tro tàn lại.
Hắn thở hắt ra một hơi, vừa định thả lỏng một chút, cúi đầu nhìn một cái, khiến hắn giật nảy mình.
Trên mu bàn tay của mình, một đồ án mới giống hệt cái cũ chậm rãi hiện ra.
- Mu bàn tay của ta?
Lý Ngư lộ ra vẻ mặt thống khổ, vẫn không thể tránh thoát được nguyền rủa này.
Nguyền rủa, là một cái tên khiến người ta không rét mà run, một từ đã định trước là tràn ngập thần bí và thần bí.
Đồ án trên mu bàn tay khiến Lý Ngư tâm phiền ý loạn, hắn dụng tâm cảm nhận, không phát giác được bất kỳ khó chịu gì.
Muốn dùng Thủy linh chi lực xóa đồ án đi, lại phát hiện thứ này giống như trời mọc trên mu bàn tay mình, hoàn toàn hòa thành một thể, trừ khi chém đứt tay, bằng không căn bản là không trừ được.
Đây không phải là tai bay vạ gió sao?
Lý Ngư bắt đầu nhíu mày suy nghĩ, mình căn bản chưa từng tới Nam Cương, càng đừng nói tới là kết thù với bọn họ.
Rốt cuộc là ai muốn hại mình?
Loại sợ hãi mà tất cả đều không biết này mới là tra tấn người ta nhất.
Nguyền rủa như bóng với hình, không lúc nào là không đi theo bên cạnh ngươi, dưới sự sợ hãi vô biên này, tinh thần người ta rất dễ sụp đổ trước cả thể xác.
Lý Ngư hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, nhìn kỹ đồ án trên tay.
Đột nhiên, đầu óc hắn lóe linh quang, nhớ lại cổ mộ ở sơn quỷ, trên bích họa ở lăng tẩm của phu nhân đó, hình như từng xuất hiện loại đồ án này.
- Chẳng lẽ là lần đó có được Hậu Thổ Quyết, dính phải thứ không nên dính?
Lý Ngư lại nghĩ tới bích họa đẫm máu quỷ dị đó, lần trước chỉ cho là chủ nhân hoặc là thân nhân của nàng ta đang phát tiết sự bất mãn của mình, hiện tại xem ra là không đơn giản như vậy.
Một hồi đồ sát có trật tự, phát sinh trong mộ huyệt của mình, Lý Ngư cảm thấy một cỗ hàn ý.
Những bích họa tàn nhẫn ấy, còn cả những thi thể tử trạng thiên kì bách quái đó, có phải bọn họ không phải được chôn cùng, mà là cử hành nghi thức nào đó không?