Sau khi Lý Ngư giết người xong, lập tức lui về tiểu lâu.
Lỗ Trí Thâm khẳng định sẽ không nhảy ra biện giải, hiện tại không biết hắn đã trốn đi đâu rồi, mà Cao nha nội hiếu thắng cướp một tiểu dân nữ, cũng sẽ không muốn để cả thành đều biết.
Dù là như vậy, Lý Ngư vẫn ngay đêm, bôi độc lên cây hoa trong vườn, chuẩn bị cho khi cần đến.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong thành Biện Lương lại giới nghiêm, hòa thượng Lỗ Trí Thâm trông coi vườn rau của Đại Tướng Quốc Tự đã đấm chết nghĩa tử của Cao thái úy.
Tin tức này không chân mà chạy, khiến cho dư luận xôn xao, không biết bao nhiêu người âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Trong ngõ Lộc Nhi, lại vẫn gió lặng mây yên, giống như thường ngày, Lý Ngư đẩy cửa ra, hai tiểu nha đầu dắt tay múc nước rửa mặt, hắt nước trêu nhau, líu ríu rất vui.
Trên lông mi dài của Triệu Phúc Kim mang theo bọt nước, da thịt trơn bóng trắng nõn, Liên nhi má như ngọc môi như son mặt hồng hào, may mà Lý Ngư biết nàng ta chính là trời sinh như vậy, không phải cố ý câu dẫn người.
Hai thiếu nữ nhìn qua rất cảnh đẹp ý vui, Lý Ngư không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.
Dưới sự che chở của mình, bọn họ ngủ rất ngon, không hề biết rằng, tối hôm qua nơi này đã trải qua những gì.
Đối với người như Liên nhi mà nói, xuất thân kết hợp với tướng mạo của nàng ta, chính là căn nguyên của bi kịch thống khổ.
Hy vọng mình có thể thay đổi tất cả những cái này.
Duỗi lưng, tựa vào dưới cây nho, ngáp một cái,
- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị lúc nào thì đi?
- Đi đâu? Ta ở đây đang tốt, vì sao phải đi?
Bạch Mao cong lưng, lắc lư người,
- Ngươi không đi du lịch thiên hạ à?
- Vì sao phải du lịch thiên hạ?
Lý Ngư cười một tiếng,
- Con người ngươi... à con cáo ngươi cũng thật kỳ quái.
Bạch Mao mắng:
- Xú tiểu tử, ngươi bớt giả bộ thôi, một môn này các ngươi không phải đều phải du lịch thiên hạ sao?
- Ta không nhập môn, chỉ là một công cụ truyền nghề thôi.
Cười khẩy cười khẩy nói:
- Chẳng trách, ta nhìn bộ dạng của ngươi, cùng với hòn đá rách trong đất trồng rau là tuyệt phối, không thể giống như người của một môn đó. Một môn đó đều là đồ ngốc, bằng không thì chính là kẻ điên.
Bạch Mao vừa dứt lời, ôm chân nhảy lên, phía dưới hắn không ngờ có thêm một thổ thứ (mũi nhọn bằng đất).
- Ta cũng không đồng ý với bọn họ, nhưng không cần thiết phải nói lời ác ý như vậy
- Hảo tiểu tử, đợi bản vương khôi phục công lực, sẽ hấp ngươi ăn đầu tiên.
Bạch Mao ôm chân, kêu ngao ngao.
- Hiện tại ta hoài nghi một cách nghiêm trọng, ngươi chỉ là sống lâu một chút chứ không có bản sự gì.
Lý Ngư thờ ơ nói,
- Bằng không vì sao lại một chút phong phạm cao nhân cũng không có.
- Ha ha, ngươi thì biết cái gì, những tiên cứt phật đái đó ai nấy nhìn qua thì siêu phàm thoát tục, kỳ thật chỉ vì bọn họ không cần danh lợi thế gian mà thôi. Bản thân bọn họ không xuất mã, để đồ tử đồ tôn dưới tay đến tranh, đến cướp, tướng ăn không biết khó coi bao nhiêu. Không tin ngươi cứ xem, khi những điểu nhân đó cướp đoạt hương khói khí vận, bộ dạng con buôn đó có giống một đám linh cẩu cướp thịt thối không?
Bạch Mao càng nói càng kích động,
- Đại đạo của thiên hạ này, chính là cưỡng đoạt và tích lũy, nào có một chút khí độ chó má gì mà nói! Đều là con mẹ nó giả vờ, khiến người ta thấy mà buồn nôn.
- Bản vương thấy thần phật đầy trời cũng như nhìn cứt chó đầy đất.
Hai tiểu la lị đang rửa mặt, ngơ ngác nhìn hồ ly đang xù lông, trong mắt lóe ra ánh mắt cái hiểu cái không.
- Khụ khụ, hai người các ngươi mau đi chuẩn bị một chút, hôm nay học vẽ Trấn Tà Phù.
Lý Ngư vội vàng đuổi bọn họ khỏi tiểu lâu, mình là thu đồ đệ thay Trương lão đạo, những lời này của Bạch Mao lại hoàn toàn ngược lại Trương lão đầu.
Bên ngoài dư luận xôn xao, đều không liên quan tới mình, giết người là Hoa Hòa Thượng, còn để lại chữ để chứng minh.
Cao nha nội là nghĩa tử của Cao Cầu Cao thái úy, khi hắn nghèo túng làm lưu manh, rất trung thành và tận tâm với hắn.
Nếu nói hai người bọn họ hoàn toàn không có tình cảm thì đó là không có khả năng, nhưng hắn sẽ không vì một nghĩa tử mà làm ra động tĩnh quá lớn.
Bởi vì hiện tại hắn nắm giữ cấm quân, tổng lĩnh thống chế, huấn luyện, cắt lượt trực đêm và phòng thủ, thuyên chuyển bổ nhiệm, thưởng phạt chính lệnh, cũng có thể theo Hoàng đế xuất hành, phụ trách nhiệm vụ hộ vệ. Là một cái bánh thơm, người có chút quyền thế của Đại Tống đều muốn thò tay vào, chia một chén canh.
Lý Ngư đi vào trong thư phòng tiểu lâu, hai tiểu nha đầu đã trải xong giấy, nghiền xong mực.
Lý Ngư cười nói:
- Phù triện là hạch tâm của phương thuật, là phù và lục hợp xưng. Thuật phù triện, luyện tốt có thể triệu thần hặc quỷ, trấn ma hàng yêu, trị bệnh trừ tai.
- Cái gì là hặc quỷ?
Triệu Phúc Kim nghiêng đầu hỏi.
Động tác có tính dấu hiệu này của nàng ta đáng yêu đến phạm quy, Lý Ngư cười dài nói:
- Sau khi người chết hồn phách không tiêu tán chính là quỷ.
- Đáng sợ quá.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng:
- Đừng nói leo, nghiêm túc nghe giảng.
- Ờ.
Triệu Phúc Kim làm mặt quỷ, kéo thủ Tiểu Kim Liên, nghiêm túc lắng nghe.
- Âm khí của quỷ quá nặng, ở lâu trong dương gian, có thể khiến người yếu ớt bị bệnh. Lúc này cần phương sĩ chúng ta xuất thủ, hoặc viết phù để chương biểu, thượng tấu thiên thần; Hoặc dùng triệu mời thần, để họ giết quỷ, hoặc dùng phù nhắn tin cho Minh Phủ, luyện độ vong hồn.
- Phù cũng có rất nhiều, cái gọi là vân triện, chính là mây trôi biến ảo mà thành, có thể triệu thần. Cái này không phải nội dung phương thuật của chúng ta, bình thường là người của Chính Nhất Đạo bất kỳ việc gì cũng không dựa vào chính mình, toàn dựa vào thần tiên, có thể nói là không có tác dụng gì, vô cùng vô bổ.
- Còn có một loại gọi là phù đồ, chuyên môn dùng để đổi gió chuyển nước, mộ táng phong thuỷ, các ngươi học cũng vô dụng. Chờ ta tìm được một nam oa căn cốt tốt, sẽ dạy hắn sau, tương lai nếu nghèo tới không có cơm ăn, có thể dựa vào cái này để kiếm ít tiền, không đến mức chết đói.
Khi Trương lão đạo du lịch thiên hạ, kỹ năng này mới là cái giúp hắn kiếm được nhiều tiền nhất.
Từ sau khi Phật Đạo hưng thịnh, dường như mỗi người đều thích ký thác hy vọng vào kiếp sau, xem phong thuỷ còn dụng tâm hơn tự mình phấn đấu.
Lý Ngư tiếp tục nói:
- Phương thuật của chúng ta dùng nhiều nhất là linh phù và bảo phù.
Lý Ngư thuận tay vạch một cái, trong miệng thì thầm:
- Hiên Viên thánh mẫu, quyết hữu linh phù, dục dục thần điện, minh huy thiên khu.
Đem đánh ra linh phù, một đạo thiểm điện xuất hiện trong không trung, sau đó nhanh chóng biến mất.
- Đây là, linh phù khi đánh nhau có thể dẫn để bổ người.
Vừa dứt lời, hắn lại cầm một tờ giấy vàng, trong miệng thì thầm:
- Tử điện hạp kiếm, thanh sơn đào ấn, thiên tích bảo phù, tỷ sí nhi xương.
Sau khi đánh ra, một đạo bạch quang hiện lên, ở trong phòng đẩy ra một gợn sóng, Lý Ngư cười nói:
- Loại bảo phù này có thể trừ tà tị tai, đuổi yêu xua ma.
- Lợi hại quá!
Triệu Phúc Kim vỗ tay, Kim Liên cũng cười hì hì gật đầu.
Tâm tình của Lý Ngư rất tốt, ho khẽ một tiếng,
- Bớt vuốt mông ngựa thôi, mau học đi, vừa rồi ta đã vẽ hai cái, mỗi người vẽ ba mươi tấm thì có thể ăn cơm trưa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai thiếu nữ lại xị xuống, than thở, rất giống thanh âm mình lúc trẻ tuổi phát ra khi ở trong lớp nghe thầy cho bài tập.
Lý Ngư đi tới cửa, quay đầu nói:
- Viết không xong thì đêm nay cũng không cho ăn cơm, còn phải đả thủ tâm.
Nói xong liền đóng cửa lại, bên trong lập tức truyền đến thanh âm loạt xoạt, bắt đầu vẽ bùa.