Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 57: Sắc ma

Chương Trước Chương Tiếp

Một quả phụ trẻ tuổi, đêm hôm khuya khoắt đến phòng mình, điều này quả thực chính là tỏ rõ rồi.

Lý Ngư hít sâu, bấm ngón tay:

- Chẳng lẽ kiếp sống xử nam ngây ngô lại buồn khổ của ta đêm nay phải kết thúc à?

Kỳ thật vốn tính để lại cho tân nương của mình, nhưng nếu là Đại Kiều. . .

Ta đành chịu vậy!

Đại Kiều tựa vào giường, nhìn gương, cố nén cười.

Hai bắp chân trắng nõn nhếch lên, đá qua đá lại trong không trung, nhìn Lý Ngư trong gương.

Hắn đầu tiên là sửa sang lại một chút quần áo, sau đó dùng nước trà súc miệng, ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường.

Ngồi một lúc lại đứng dậy, đi luyện tập mở cửa một chút, còn lẩm bẩm diễn thử lát nữa nói chuyện với mình thế nào.

Tất cả đều bị Đại Kiều dùng hạc giấy và gương nhìn thấy hết.

- Nghĩ gì thế, xú tiểu tử.

Đại Kiều mỉm cười một tiếng, cũng không nói gì, cất gương xuống dưới gối, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Ngõ Lộc Nhi, Lý Ngư đợi rất lâu, không ai đến, mới biết lại bị nàng ta đùa giỡn rồi.

- Nữ nhân toàn là lừa bịp.

Lý Ngư bị người ta trêu chọc cho lòng hươu ý vượn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đang sáng, hiện giờ là đầu thu, trong không khí hơi có gió lạnh, thổi vào người vô cùng thoải mái.

Trong không khí tràn ngập mùi hoa, Lý Ngư từ cửa sổ nhảy ra, dứt khoát lên nóc nhà, gối tay ngắm trăng.

Một trận tiếng bước chân lén lút vang lên, Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, ở góc tường có mấy người áo đen đang nằm.

Lý Ngư lập tức ngồi dậy, hắn chậm rãi hoạt động thân thể, không phát ra một chút thanh âm.

Người áo đen ở góc tường tổng cộng có bốn, bởi vì vấn đề góc độ, không nhìn thấy nóc nhà.

Sau khi thấy chung quanh không có ai, trong bốn người có hai người ngồi xổm dưới tường, sau đó dùng tay chống, trợ lực cho hai người còn lại trèo tường mà vào.

Lúc này trong viện, lỗ tai hồ ly lông trắng khẽ động, vừa định đứng dậy chạy trốn, đợi sau khi xác định khí tức, lại nằm xuống ngủ.

Lý Ngư nhíu mày, những người này khẳng định không phải người của quan phủ, nếu triều đình phát hiện ra mình, sẽ không phải là bốn người lén lút chạy tới.

Nơi này là Biện Lương, triều đình bắt người sao cần phải đáng khinh như vậy, khẳng định là trọng binh vây quanh, bắt mình đi mới đúng.

Nghĩ thông suốt mấu chốt này, Lý Ngư không quá sợ nữa, hắn lẳng lặng nhìn hai người này, chờ bọn họ chậm rãi lẻn tới dưới tiểu lâu.

Ở đó, Liên nhi và Phúc Kim đang ngủ.

Không phải người của triều đình, vậy là ai?

Lý Ngư trầm tư suy nghĩ, mình ở Biện Lương không có cừu gia.

Không phải trả thù, chỉ có thể là đến có mưu đồ, như vậy khẳng định chính là Liên nhi.

Nghĩ đến Liên nhi gần đây luôn mặc một thân đồ tang đi mua thức ăn... Lý Ngư lập tức hiểu ra.

Như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại người sống, bằng không mình rất dễ bại lộ.

Hai người ở góc tường ngồi dưới đất, kéo mặt nạ xuống, thấp giọng nói:

- Lần này bắt người về, không biết nha nội sẽ ban thưởng gì.

- Ban thưởng? Bởi vì gần đây không tìm được tiểu nương này, lỗ tai của Phú An sắp bị xé xuống rồi. May là có cấm quân nội vệ hỗ trợ, tra được Lý Ngư này, bằng không chúng ta đều xui xẻo.

- Tiểu tử này cũng đủ thảm, vừa chết ở hoàng cung, tiểu muội lại bị nha nội nhìn trúng, ha ha.

- Cái này thì tính là gì, trong cấm quân có giáo đầu tên là Lâm Xung gì đó, thế mới gọi là thảm, khà khà.

Cao nha nội?

Thì ra là hắn.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, hai đạo dây leo thuận theo cây tử đằng trên tường chậm rãi bò lên cổ hai người ở góc tường, bọn họ bị siết cho không phát ra một chút thanh âm nào, mặt từ đỏ tới tím, khí tức chậm rãi biến mất.

Sau khi siết chết hai người, trên mặt đất một lỗ hổng tách ra, hai cỗ thi thể chậm rãi chìm xuống.

Bốn người đi vào, mò tới tiểu lâu, rình coi từng phòng.

Đột nhiên, một người ở sau cùng cảm thấy hơi nước ẩm ướt, hắn còn chưa có phản ứng, hơi nước đã bọc lấy hắn, sau đó lập tức ngưng kết thành băng.

Người áo đen bị đóng băng, cũng chỉ là chuyện một cái nháy mắt, trên mặt thậm chí còn chưa kịp xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Lý Ngư giết một nửa người, không phát ra một chút thanh âm nào, ba người còn lại đều không biết.

Bọn họ tay cầm một ống trúc, Lý Ngư vừa nhìn đã biết, đây là chứa khói mê.

Phương sĩ vào Nam ra Bắc, khói mê này kỳ thật là bọn họ phát minh ra trước, chính là để đối phó cường đạo trên đường hoặc là phản sát hắc điếm.

Thổi khói mê, đánh thuốc mê, giả thần giả quỷ trước mặt phương sĩ... Đều là thuộc về loại múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Hai người đang ở trong lâu, một người trong đó đột nhiên dừng chân, cảm thấy có chút không thích hợp.

- Phú An?

Hắn gọi khẽ một tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, lập tức lông tóc dựng đứng.

Làm bộ như tiếp tục tiến lên, đến chỗ lan can thì nhảy xuống, chuẩn bị chạy thoát thân.

Trong viện một người đất đang đứng, chỗ gân mạch trên người đều có hoả tuyến, mùi nham thạch nóng chảy truyền đến, vô cùng gay mũi.

Người áo đen còn lại rút đao ra, làm một tư thế phòng thủ, nhìn người đất.

- Các hạ giỏi lắm, tại hạ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu có mạo phạm, mong thứ tội.

Người đất mặt không biểu tình, tự nhiên là không thể trả lời hắn.

Người áo đen chậm rãi vòng qua, muốn trèo tường mà ra, người đất bước tới chắn trước người hắn.

- Xem ra, các hạ là không chuẩn bị thả ta đi rồi?

Người áo đen triển khai thân thủ, lao thẳng tới, đao pháp triển khai, tựa như cuồng phong phả vào mặt, sắc bén không thể đỡ, thập tam đao trọng kích nối tiếp không ngừng, đao sau nhanh hơn đao trước, đao sau mạnh hơn đao trước, chém lên trên người người đất.

Người đất bị chém cho chia năm xẻ bảy, người áo đen thở hắt ra một hơi, vừa định chạy thoát thân, đột nhiên người đất đã vỡ nát trên mặt đất lại hợp lại, giống như vừa rồi.

Lý Ngư ở trên nóc nhà đỏ mặt, thực lực của người áo đen cuối cùng này không tầm thường, mình dưới khinh địch, suýt nữa để hắn làm bị thương.

May mắn là vào thời khắc cuối cùng, thu công đúng lúc, khiến người đất tự tán. Bằng không người đất ngưng tụ linh lực của mình bị thương, thế tất sẽ lan tới bản thể.

Người áo đen mắng thầm một tiếng, thằng chó Phú An đã nói là chỉ có một tiểu nữ oa thôi mà, sao trong nhà này còn có cao nhân ẩn tàng.

Thân hình hắn chớp động, dưới chân giẫm liền bộ pháp Kỳ Môn, mỗi một xê dịch đều là khó dò dấu vét, đáng tiếc người đất căn bản bất động. Một phen dịch chuyển này đều là liếc mắt với người mù, uổng phí tâm sức.

Người áo đen tung người xông lên, đao dung hợp hoàn mỹ với thân hình của hắn, bọc một đoàn quang luân, thẳng tiến không lùi lao tới người đất.

Lần này người đất không đứng yên chịu đòn, mà là nhanh nhẹn né tránh, người áo đen chém một đao về phía sau người nó, đụng phải một khối băng.

Nhìn khối băng bị chém thành hai đoạn, trong lòng người áo đen vừa kinh vừa sợ, bị hắn chặt đứt không ngờ chính là tâm phúc của Cao nha nội - Phú An.

Người áo đen thấy cao nhân phía sau màn không chịu ra mặt, dùng dùng người đất nghênh địch, biết đối phương không có ý đàm phán. Nhìn tư thế đêm nay, không phải hắn chết thì chính là mình vong.

Lục Khiêm ta học thành bản sự, từ gia hương đi ra, chỉ cầu một hồi phú quý, hiện giờ chưa được hưởng thụ một ngày phồn hoa của Đông Kinh, há có thể chết ở đây?

Hắn cũng không nhiều lời, hai tay cầm đao, đứng như núi, giống như có một vòng xoáy xoay quanh, khí tức không ngừng ngưng tụ về phía hắn.

Mắt Lý Ngư nhíu lại, ngón tay bấm pháp quyết.

Cây hoa trong sân cùng hơi rung rung, Lục Khiêm hết sức chăm chú, cảnh giác kẻ địch xung quanh, hồn nhiên phát giác.

Cho tới khi hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, mới thầm kêu một tiếng không tốt: Có độc...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️