- Khải tấu bệ hạ, đã điều tra rõ tặc tử đại náo Đông Kinh, là người của Giang Nam Minh Giáo Phương Tịch.
Thái Kinh hơi cúi người, tay cầm tượng hốt, cao giọng tuyên báo:
- Tặc nhân tổng cộng giết chết một ngàn ba trăm linh bảy thị vệ, bảy mươi hai Giáo úy cấm quân, bảy người của Hoàng Thành Ti, ba người của Thần Tiêu Cung bỏ mình. Bách tính Đông Kinh tử thương vô số kể...
Triệu Cát nghe vậy lại cả kinh, đi vòng quanh long thư án, thở dài một tiếng, vô cùng ảo não.
- Tặc nhân Minh Giáo thế lớn như vậy, còn bắt cóc...
Thái Kinh vội vàng cúi người, cắt ngang lời Hoàng đế, nói:
- Tặc nhân bắt đi một cung nữ, lão thần đề nghị hậu đãi người nhà của cung nữ.
Triệu Cát không ngốc, lập tức hiểu ra, lúc này nếu thừa nhận đường đường là Đế Cơ Đại Tống lại bị tặc nhân Minh Giáo bắt đi, như vậy sẽ mang tới đả kích quá lớn đối với uy tín của hoàng thất.
May mắn là Thái Kinh lập tức ngăn cản, Triệu Cát thở dài một hơi, ngồi vào long ỷ, buồn bực không vui.
Sau khi tan triều, Triệu Cát gọi Thái Kinh, Đồng Quán, Cao Cầu tới điện Xuân Hòa.
- Ba vị ái khanh, đều là tâm phúc của trẫm, hiện giờ Đế Cơ bị bắt, tim tâm rất đau. Các ngươi cần phải phái người tới sào huyệt của Minh Giáo, cứu Đế Cơ ra.
Chuyện này liên quan không lớn với Thái Kinh, bởi vì hắn không phụ trách mảng này, cho nên trong lòng hắn là thoải mái nhất, lập tức nói:
- Chúng thần sẽ tận tâm tận lực, phân ưu cho bệ hạ!
Thần sắc của Triệu Cát do dự, giãy dụa hồi lâu, vẫn dùng ngữ khí đau xót nói:
- Chuyện của Đế Cơ, liên quan đến thể diện triều đình quốc gia, ngàn vạn lần không thể lộ ra... Nếu... Nếu..., Phúc Kim của trẫm chịu nhục,... Mọi chuyện cứ lấy thể diện của trẫm và hoàng gia làm trọng.
Người ở đây đều sửng sốt, Cao Cầu và Đồng Quán ngơ ngác nhìn nhau, cái này không ai dám nhận lời.
Triệu Phúc Kim là Đế Cơ được sủng ái nhất, nếu thật sự bởi vì chịu nhục mà bị thủ hạ của mình giết, sau này Hoàng đế nhớ tới, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có hiềm khích.
- Mậu Đức Đế Cơ cát nhân tự có thiên tướng, tất nhiên sẽ bình an trở về, xin bệ hạ yên tâm.
Đồng Quán nói khẽ.
Sắc mặt Triệu Cát khó coi, phất tay nói:
- Các ngươi đi đi, trẫm trong năm nay muốn nghe thấy tin tức Phương Tịch đền tội.
...
Ngõ Lộc Nhi, trước nhà Lý Ngư, treo bốn chữ to "Trung liệt nghĩa sĩ".
Cách trận hoàng cung kinh biến đó đã được hai tháng, nhưng vẫn là đề tài ưa thích của các bách tính.
Trong nhà, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui của thiếu nữ, quan hệ của Tiểu Kim Liên và Triệu Phúc Kim đã rất thân thiết.
Bọn họ cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau học nghệ. Đối mặt với Triệu Phúc Kim ngây thơ như vậy, ngay cả Tiểu Kim Liên tự nhiên cũng sinh ra càng muốn bảo hộ.
Trong vườn rau của Lý Ngư, có hai người nhỏ đang tay nắm tay chơi trò chơi, nhìn kỹ thì là người đất và người nước.
Triệu Phúc Kim dùng lá rau của Lý Ngư, bện một vòng hoa đeo ở trên cổ.
Lý Ngư vừa từ trong phòng đi ra, tâm tình cũng không tệ lắm, hai tháng này hắn đã tu luyện lại Ly Thủy Quyết từ đầu tới cuối một lượt.
Hiện giờ tuy không thể giống như Vu Cát, trong một cái phất tay có thể tiêu trừ một hồi ôn dịch, nhưng Thủy linh chi lực đã được vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh.
Tâm tình của hắn vừa tốt lại thích đi dạo vườn rau của mình, nhìn trái cây trĩu nặng, hoa nở lá xanh, tâm tình sẽ càng dễ chịu hơn.
- Ơ, sao dưa chuột của ta vừa nở hoa đều đi đâu rồi?
- Lý Ngư ca ca, ngươi giẫm lên quần áo mới của Tiểu Thạch Đầu rồi!
Triệu Phúc Kim ở bên cạnh tức giận nói.
- Tiểu Thạch Đầu là ai?
Lý Ngư cảnh giác nhìn một vòng, hiện tại hắn là một "Người chết", hơn nữa còn là một trung nghĩa liệt sĩ, không thể bị người ta phát hiện.
- Nó!
Triệu Phúc Kim chỉ vào mặt đất, Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, thấy một người đất nhỏ trên người quấn lá.
- Ta...
Lý Ngư cảm thấy tức ngực, vỗ trán nói:
- Ngươi chỉ học những cái này thôi à?
Triệu Phúc Kim không phục nói.
- Những gì Lý Ngư ca ca dạy ta đều học xong rồi, chơi với Tiểu Thạch Đầu một lúc thì có sao.
- Đúng là to mồm, vậy ngươi sử 'Vững như Thái Sơn' ta xem nào.
Triệu Phúc Kim hít sâu một hơi, đột nhiên hai tay ôm đầu, ngồi trên mặt đất.
Tuy vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nhưng đây không phải cái mình dạy, Lý Ngư không chịu nổi mất mặt như vậy.
Hắn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp phát hỏa, vườn rau đột nhiên rung rung, từ dưới đất mọc ra một bức tường đất to lớn, chắn ở trước mặt Triệu Phúc Kim.
Mình khổ cực, cày luống tưới nước, trồng mầm gieo mạ...
Cứ như vậy bị nàng ta lật tung.
Đau lòng thì đau lòng, Lý Ngư cũng cảm thấy có chút bất khả tư nghị, Bạch Mao ở bên cạnh nhìn, cũng không nhịn được nói:
- Ngươi nhặt được một hạt giống tốt rồi...
- Dưa mầm của ta.
Lý Ngư thở dài một tiếng, Triệu Phúc Kim đứng dậy, đắc ý dào dạt,
- Thế nào, ta lợi hại không?
- Lợi hại... Rất Lợi hại.
Tiểu Kim Liên thấy chuyện không tốt, chậm rãi chắp tay sau lưng lui về phía sau, nhân lúc Lý Ngư không chú ý, chuồn về tiểu lâu của mình, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.
- Sao bộ dạng của ngươi lại không vui?
Triệu Phúc Kim nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Lý Ngư cố nặn ra một nụ cười,
- Vui chứ sao lại không vui.
Cái thứ thiên phú này, kỳ thật là rất không công bằng, có người khổ luyện cả đời, có thể vẫn không sờ được tới bậc cửa.
Giống như Triệu Phúc Kim, đã không phải là tổ sư gia thưởng cho ăn cơm, mà là tổ sư gia cầm cơm đút tới bên miệng xin nàng ta ăn.
Lý Ngư nhìn vật nhỏ trên mặt đất, đột nhiên vui mừng, hắn cười bảo:
- Phúc Kim, ngươi sợ đau phải không?
- Sợ!
Triệu Phúc Kim đúng lý hợp tình nói,
- Sợ nhất.
- Con người đều có chuyện mà mình sợ, nhưng sợ cũng không thể chỉ sợ cho bản thân, thực sự tới lúc nào đó, ngươi sẽ phát hiện thứ mà ngươi sợ kỳ thật lại không là gì.
- Nếu có một ngày, khi thứ ngươi thích sắp bị phá hoại, ngươi phải dũng cảm đứng ra mà bảo hộ nó.
- Lúc đó, bất kể là dạng kẻ địch gì, ngươi cũng không được sợ.
Triệu Phúc Kim ngây ra một thoáng, gãi gãi đầu, buông tay nói:
- Nghe không hiểu.
Lý Ngư không tiếp tục giải thích, có một số việc không phải dựa vào giải thích và dạy dỗ là có thể nói rõ ràng được.
Tiểu Kim Liên ở khe cửa nhìn lén, đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thế này đã không chuồn rồi.
Trong lòng nàng ta rất chua xót, không nói ra được là cảm giác gì.
- Thứ thích nhất...
Trong miệng nàng ta lẩm bẩm, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi Lý Ngư.
Bóng đêm phủ xuống, ba người một cáo ăn cơm xong, Lý Ngư duỗi lưng, nói:
- Trở về nghỉ ngơi đi, Liên nhi, trước khi ngươi ngủ thì dạy Phúc Kim niệm Khinh Thân Chú một lần.
Tiểu Kim Liên ừ một tiếng, kéo tay Triệu Phúc Kim líu ríu quay về phòng của mình.
Lý Ngư trở lại phòng nhỏ của mình, nằm trên giường, nhớ lại cảnh ban ngày hôm nay.
Thổ linh chi lực đó đã vô cùng tinh thuần, căn bản không giống như là người vừa học mấy tháng đã sử ra được.
Khóe miệng hắn nhếch lên, gác chân gối tay,
- Trương lão đầu, thế nào, không làm ngươi thất vọng chứ?
Một con hạc giấy màu trắng bay đến trước mặt, hắn trong hạc giấy truyền đến thanh âm quen thuộc:
- Tiểu đậu phụ, ta không ngủ được, ngươi tới chơi cờ với ta.
Thanh âm mềm mại, mang theo một chút lười biếng, loại phong tình này, trong nữ nhân mà mình quen chỉ Đại Kiều mới có.
- Đùa gì thế, hiện tại ta chính là trung nghĩa liệt sĩ. . . Ra ngoài bị người phát hiện thì sao, còn không bị người của Hoàng Thành Ti và Bắc Đấu Ti siêu độ tại chỗ à.
Sau khi trầm mặc một lát,
- Vậy ta tới tìm ngươi chơi cờ.
Lý Ngư:
- Đại tỷ, đã trễ thế này rồi, không thích hợp lắm đâu.
- Đại tỷ? Ngươi nói ta rất già à?
- Không, ta nói ngươi rất lớn... Ừ, Đại Kiều tỷ, gọi tắt là đại tỷ.
- Ngươi chờ đó!