Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 54: Mười quan

Chương Trước Chương Tiếp

Ba người thuận theo hành lang, ra khỏi mộ thất, bên ngoài là một rừng cây.

Lúc này đã là đêm khuya, trăng sáng treo cao, trong rừng cây là một mảng yên tĩnh.

- Tả Từ truyền tống chúng ta tới nơi nào vậy?

Lý Ngư nhướng mày, nơi này hình như không phải Biện Lương.

Hồ ly lông trắng nhảy lên ngọn cây, nhìn một vòng, nói:

- Nơi này hình như là Tương Châu.

- Xa như vậy à?

Đại Kiều bất an nói.

- Vậy chẳng phải là ở gần Ngô Quốc sao?

- Đừng sợ, vẫn cách Trường Giang.

Lý Ngư tính toán,

- Về Biện Lương phải mất bao lâu?

- Ai sợ?

Đại Kiều hừ lạnh một tiếng, vung tua cờ trong tay,

- Muỗi nhiều thế!

Lý Ngư bấm ba cái Khinh Thân Phù, một cái vỗ lên trên người mình, một cái vỗ lên trên người Bạch Mao, giơ tay lên muốn vỗ cái cuối cùng.

Mắt phượng của Đại Kiều trợn trừng, Lý Ngư đang muốn vỗ tới đùi người ta, đột nhiên nghĩ tới không thích hợp lắm, cười bảo:

- Hay là ngươi tự làm đi.

Đại Kiều lắc đầu nói,

- Ai cần cái thứ này của ngươi, không biết lúc nào mới về được, tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của ngươi nói không chừng đã bay đi rồi.

Nàng ta vung tay lên, tua cờ bồng bềnh trong không trung, vươn tay ra xách áo sau lưng Lý Ngư, túm lên.

Hồ ly lông trắng liếm liếm môi, cười nói:

- Thế này bớt việc rồi.

Sau một trận lay động, tua cờ bay đến không trung, Lý Ngư thiếu chút nữa thì không đứng vững.

Hắn đang lo sợ nghi hoặc, đột nhiên mây tan sương tán, trước mắt hiện ra rừng xanh trời trắng vô biên vô hạn, lập tức tinh thần chấn động, thì ra Đại Kiều biết bay.

Lý Ngư đảo mắt, thầm nghĩ trong lòng, pháp thuật của Đại Kiều hình như đều đến từ tua cờ này.

Không biết là bảo bối gì...

Hắn cúi người, sờ sờ tua cờ, chất liệu rất mềm, giống như là vật sống.

Lúc này, Đại Kiều vốn đang tư thế oai hùng, đứng ở đầu gió, vạt áo bồng bềnh, giống như Lăng Ba tiên tử đột nhiên đỏ mặt.

Nàng ta thò chân đá vào mông Lý Ngư, sẳng giọng.

- Đừng lộn xộn!

Lý Ngư cười xấu hổ hai tiếng, quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là núi non nhấp nhô khe cốc tung hoành, cây cối gần như là không thể nhận ra, giống như hóa thành một tấm thảm xanh biếc bao phủ trên mặt đất, như sống lại không phải sống.

Quay đầu lại nhìn, sông núi đang nhanh chóng thu nhỏ lại, dần dần mờ đi trong mây mù lượn lờ.

Đại Kiều ở đầu gió, chỉ lo ra vẻ, không chú ý thấy, gió này đang thổi cho quần áo của nàng ta dính sát vào người, dáng người xinh đẹp nhìn một cái không xót gì.

Lý Ngư khẩu nước miếng, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thêm, để tránh chọc giận nàng ta.

- Đại Kiều tỷ đúng là đạo hạnh cao thâm, ngay cả loại thủ đoạn tiên gia này cũng biết.

Hồ ly lông trắng vừa nghe thấy lời hay của người khác sẽ nhảy ra tính vi, quả nhiên hắn lập tức dùng làn điệu gợi đòn đặc hữu của mình, lẩm bẩm nói:

- Chỉ là dựa vào ngoại lực, thế mà cũng gọi là thủ đoạn tiên gia á? Đây là nửa pháp bảo phải không?

Đại Kiều cười nói:

- Coi như ngươi có chút kiến thức, đây là sư phó truyền cho ta và muội muội, nàng ta nói là pháp bảo bản mệnh của chúng ta.

- Vậy ngươi nên bảo vệ cho tốt.

Hồ ly lông trắng cười nói, tiếng cười đê tiện, ít nhiều mang theo chút khinh thị.

Lý Ngư sợ tên này chọc giận Đại Kiều, hại mình cũng bị vạ lây, vội vàng vuốt mông ngựa:

- Như vậy hai tỷ muội các ngươi liên thủ, khẳng định là uy lực tăng nhiều.

Đại Kiều là muội khống mười phần, vừa nhắc tới muội muội, vẻ mặt đầy kiêu ngạo,

- Đó là đương nhiên, tiểu muội của ta còn lợi hại hơn ta nhiều.

- Ta thấy đều lợi hại, tỷ tỷ ở trong mắt đám người chúng ta, giống như Thần Nữ Thiên Thù vậy.

Bạch Mao lại ở bên cạnh lẩm bẩm:

- Rắm ngựa.

Lý Ngư trực tiếp không đếm xỉa tới hắn, mất hơn nửa tiếng thì về đến gần phủ Khai Phong.

Bọn họ không dám bay một cách trắng trợn như vậy nữa, sau khi hạ xuống đất thì đi vào trong thành.

Trên đường ba bước một quan, năm bước một trạm, cho dù đã là đêm khuya, cũng có người kiểm tra nghiêm ngặt người đi đường.

Lý Ngư và Đại Kiều đều có thông điệp, Bạch Mao chỉ cần không nói gì thì chính là một con sủng vật bình thường. Nhưng nó vẫn từ bên cạnh vòng vào, dẫu sao trước khi người Minh Giáo đại náo Đông Kinh, nó mới là nhân vật chính bị đuổi bắt.

Ba người trở lại ngõ Lộc Nhi, phát hiện trong tiểu lâu đèn vẫn sáng, Lý Ngư đẩy cửa đi vào, Tiểu Kim Liên đang nhíu mày run rẩy, bàn tay nắm vạt áo trắng bệch.

Tiểu Kim Liên nhìn thấy là hắn, trên mặt lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nàng ta mím chặt miệng, trong mắt lại dâng lên hơi nước mỏng manh, bộ dạng vừa ủy khuất vừa sợ lại vừa vui sướng, bổ nhào vào trên người Lý Ngư.

- Làm sao vậy?

Lý Ngư hỏi.

- Bọn họ nói ngươi chết rồi, đây là mười quan tiền trợ cấp người của Hoàng Thành Ti đưa tới.

Sắc mặt Lý Ngư rất khó coi, Đại Kiều thì che miệng cười trộm, Bạch Mao trực tiếp nằm trên mặt đất ôm bụng lăn lộn.

- Mười quan, đúng là không ít, cũng có thể mua gà rồi, đúng là để mắt tới người ta, ha ha ha ha.

Lý Ngư vừa cất tiền vào trong túi tiền rỗng tuếch của mình, vừa mắng:

- Những điểu nhân này không coi lâm thời công là người, xứng đáng bị người ta đánh vào hoàng thành. Ơ, đây là gì thế?

Bọc mười quan tiền là một mảnh vải, Lý Ngư giở ra xem, bên trên viết bốn chữ "Trung nghĩa liệt sĩ".

Trước khi Lý Ngư ở hoàng cung trộm áo lót, lưu lại một Lý Ngư gỗ, chắc có người của Hoàng Thành Ti thấy mộc nhân chết đi, cho rằng mình đã chết. Một đêm chết nhiều người như vậy, bọn họ chắc cũng lười chẳng muốn thống kê thi thể, vả lại rất nhiều người đều bị đánh cho thành huyết nhục như bùn nhão, muốn tìm cũng chả được.

Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác, một thiền trượng đập xuống, đập nát mấy chục thị vệ, là Lý Ngư tận mắt thấy.

Thế cũng là một chuyện tốt, vừa hay tránh cho bọn họ hoài nghi, mình thừa cơ chuồn ra khỏi Biện Lương, hoặc là cứ ở đây truyền đạo cho tiểu Đế Cơ trước.

Cái này gọi là dưới đèn thì tối, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chắc không ai ngờ được, một người đã lĩnh tiền trợ cấp của Đại Tống lại trộm Đế Cơ để truyền đạo.

- Ngày mai treo cái này ở cửa.

Qua chuyện này, thọ sơn có xây hay không cũng là một vấn đề.

Ít nhất gần đây là sẽ không xây, dẫu sao hoàng cung cũng bị người ta đập nát rồi, có tinh lực này thì tu bổ hoàng thành trước đi.

- Đám người này của Minh Giáo làm ra thanh thế lớn như vậy, đúng là to gan lớn mật, ta thấy bọn họ cách tạo phản đã không còn xa.

Bạch Mao lại có chút kiêng kị một cách thần kỳ, nói:

- Đừng nói sau lưng bọn họ, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân...

- Ơ, ngươi cũng có lúc biết sợ à?

Lý Ngư trêu đùa:

- Còn tưởng rằng tiền bối là oán trời oán đất, ai cũng không phục chứ.

- Có một số người, rất tà tính, ta khuyên ngươi đừng dính vào, đối với ngươi là trăm lợi chứ không có một hại đâu.

Lý Ngư nhớ tới diễn xuất của Bảo Quang Như Lai, gật đầu rất đồng ý,

- Sau này không nói nữa.

Tăng nhân Bình thường, có ai lại dám xưng Như Lai?

- Đúng rồi, nữ hài ta dẫn về đâu rồi?

Tiểu Kim Liên có chút ghen ghét, bĩu môi nói:

- Ở trên lầu ý.

- Đang làm gì?

- Đang ngủ.

Lý Ngư ngây ra một thoáng, cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi lại:

- Hả?

- Khi vừa tới thì khóc mấy tiếng, đòi muốn ăn gì đó, ta cho nàng ta ăn, nàng ta ngồi ở đó chờ.

Sau khi ăn xong, lại khóc mấy tiếng, trời vừa tối thì ngủ, ngủ rất ngon, ta đi xem qua ba lần cũng không tỉnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️