Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 53: Cá nước

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người còn lại trong mộ thất thậm chí còn không chú ý thấy Lý Ngư lưng dựa thạch quan đã bị bọc lại.

Lý Ngư bị bọc trong dây leo, tứ chi bách hài lại bị thủy linh bao phủ, trong đầu chợt lóe linh quang, trong lòng nhất thời sáng như tuyết.

Tất cả cảm giác mỏi mệt hết sạch, hắn thu liễm tinh thần, đọc thầm khẩu quyết trên bia đá, cơ hồ là lập tức đạt tới cảnh giới ý thức không minh, ngay cả một chút khó khăn cũng không có.

Trong mông lung, Lý Ngư chỉ cảm thấy đang ở trong một mảng không trung bát ngát sâu thẳm, chung quanh đều là thủy linh nồng đậm đến vô biên vô hạn, không gian chỗ hắn giống như từng bức tranh vẽ bán trong suốt ánh sáng mỏng manh.

Lý Ngư ra sưc mở mắt mới phát hiện, mình đang ở trong một giọt nước, hoặc là nói mình đã thành một giọt nước.

Chung quanh đều là giọt nước, giọt nước chậm rãi hạ xuống, hội tụ lại với nhau, càng lúc càng lớn.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng trở nên lưu động. Rất nhiều dòng suối nhỏ hội tụ, trở thành sông lớn, sau đó lại không biết qua bao lâu, trăm sông tụ thành biển lớn.

- Ta bị dung hợp hay là ta to ra? Ta là một giọt nước hay là dòng suối nhỏ, hay là ta là biển lớn.

Một tiếng cá heo hát ngân nga truyền đến, Lý Ngư cảm thấy hiu quạnh và kéo dài vô tận, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình bản thân hắn.

- Ly Thủy Quyết...

Sau khi Lý Ngư thích ứng, hoạt động ở trong đó, mỗi một bước đều rất cật lực.

Nhưng mỗi khi đi một bước, hắn cảm thấy lực tương tác của mình và thủy linh gia tăng một phần, sau khi đi được bảy bước, muốn tiến thêm một bước lại không thể nào di động được.

Ngũ hành, tương khắc tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau, trước khi chưa gom đủ được những cái khác, là không thể phát sinh biến đổi về chất.

Lý Ngư thở dài một hơi, mỗi lần thăng cấp đều không phải là khổ tu, mà là nước chảy thành sông.

Hắn đã biết được đại khái nguyên nhân, mình theo Trương lão đầu tu luyện là phương thuật không trọn vẹn, cũng chính là nhập môn của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư.

Mà kinh thư và cây mây khô chính là chìa khóa để nhập môn.

Bất kể ngươi gây dựng căn cơ vững chắc thế nào, không có chìa khóa này vẫn rất khó nhập môn.

Sau khi xác định khó có được thu hoạch nữa, Lý Ngư chủ động kết thúc cảnh giới không minh này, phá kén mà ra.

Để phối hợp với đại trường hợp mình xuất quan, Lý Ngư hét lớn một tiếng, song quyền hướng lên trời, chân đạp đất.

Cảnh đất rung núi chuyển mà hắn tưởng tượng không xuất hiện, ở trong thị giác của hồ ly lông trắng và Đại Kiều, chính là một vòng dây leo đó phân tán, lộ ra Lý Ngư tư thế kỳ dị ở trong.

Hắn còn hét to một tiếng. . .

Một người một cáo đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Hai người đều rất mỏi mệt, tìm lâu như vậy, rất ăn ý ngồi dưới đất, liếc xéo hắn.

- Ra rồi à?

Đại Kiều bình thản. Hỏi

- Ừ.

Lý Ngư cảm thấy có chút, xấu hổ phải nói gì đó để giảm bớt một chút tiếng hét vừa rồi của mình.

Bạch Mao còn kích động hơn hắn, nhảy lên nói,

- Ngươi học xong chưa?

Lý Ngư vỗ vai hắn, nói:

- Bạch Mao tiền bối, Ngũ Hành Phương Thuật hỗ trợ lẫn nhau, không phải học được Ly Thủy Quyết thì có thể lớn mạnh vượt bậc. Muốn chữa khỏi thương thế của ngươi, ta thấy còn phải học được cả cái khác nữa.

Bạch Mao liếc xéo hắn, hoài nghi nói:

- Nói nhiều như vậy, có phải ngươi muốn ta giúp ngươi ngươi gom đủ năm quyển Thái Bình Kinh không?

- Nếu có thể được thì ta cũng không ngại.

Lý Ngư cười bảo.

- Nói chung ta cũng không bị Khốn Tiên Trận làm bị thương, có học được hay không đối với ta mà nói cũng không quan trọng.

Lý Ngư vẻ mặt chân thành nói.

Tuy Bạch Mao không thể hiện ra thực lực của mình, nhưng nhãn quang tốt tới thần kỳ, hắn lập tức biết Lý Ngư không nói dối.

Đại Kiều cũng ghé tới, nàng ta không tìm thấy bất kỳ manh mối nào có liên quan tới chuyện Tôn Sách bị giết, hơi có chút thất vọng, vén tóc hỏi:

- Thương tích ở ngực của ngươi đỡ chưa?

- Đỡ rồi.

- Ài, vậy chúng ta trở về đi.

Lý Ngư do dự một hồi, nói:

- Có chuyện này, không biết phải nói với các ngươi thế nào.

- Chuyện gì?

Đại Kiều cảnh giác hỏi:

- Có phải ngươi bị người hoàng cung phát hiện rồi không? Vậy ta nên cách xa ngươi một chút...

Lý Ngư gãi gãi đầu,

- Vậy thì không phải.

- Phù, hù chết người ta, còn tưởng rằng ngươi bại lộ rồi.

Đại Kiều vỗ ngực, nàng ta có thể tránh né sự đuổi bắt của Đông Ngô, toàn là dựa vào Đại Tống che chở, cho phép nàng ta tị nạn ở Biện Lương.

Giờ nếu để Tống đình biết, mình đi cùng với người trộm áo lót của Hoàng hậu bọn họ, vậy chỗ tránh nạn này rất có thể sẽ trở thành người đuổi bắt mới.

- Chỉ là...Khi ta từ hoàng cung đi ra thuận tiện dẫn theo một người.

- Ai?

- Một Đế Cơ.

Lần này không chỉ là Đại Kiều, Bạch Mao cũng giật nảy mình,

- Ngươi điên rồi à?

Lý Ngư xòe tay nói:

- Biết sao được, nàng ta đúng là quá tốt?

- Không ngờ ngươi còn là hạt giống si tình, chúc các ngươi chóng trở thành thân thuộc, ta đi trước một bước.

Hồ ly lập tức muốn bỏ chạy.

Lý Ngư vội vàng gọi hắn lại,

- Ê, tiền bối, thương thế của ngươi không cần trị nữa à?

- Ta nghĩ lại rồi, hai chúng ta không quen biết, không dám phiền ngươi.

Bạch Mao cười ha ha nói.

Đại Kiều hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi đúng là sắc đảm bao thiên, ta nghĩ lại rồi, ta và ngươi cũng không thân thiết gì, nhưng ta không đi.

- Vẫn là Đại Kiều tỷ tốt.

- Ta không thể đi được, ta phải lôi ngươi ra trước công lý, giải cứu Đế Cơ.

Lý Ngư vội vàng biện giải:

- Không phải, không phải ý đó, ta nói nàng ta quá tốt, là chỉ thiên phú và nhân phẩm của nàng ta. Đây là một người chí chân chí thiện chí thuần, là người ta khổ sở tìm kiếm. Ta muốn dốc túi truyền thụ phương thuật của ta, để nàng ta kế thừa y bát của lão Trương.

Hắn từ Cự Dã đi ra, chính là để tìm một người chí chân chí thiện, truyền thụ tài nghệ. Lúc trước nhận Liên nhi, một nửa là vì không dẫn theo nàng ta thì kết cục của nàng ta sẽ rất thảm.

Lần này thì khác, trên người tiểu Đế Cơ, có một cỗ hồn nhiên không thể che giấu đi được, tuy chỉ nhìn một cái, nhưng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Lý Ngư cảm thấy mục tiêu của mình rất nhanh sẽ được hoàn thành.

Trương lão đầu, tìm được truyền nhân Đế Cơ cho ngươi, ta cũng coi như là không khiến ngươi thất vọng.

- Ngươi có bệnh à, người ta làm Đế Cơ không thích hơn ư, không hưởng thụ vinh hoa phú quý lại theo ngươi học đoán mệnh?

Bạch Mao cười khẩy nói:

- Chỉ bằng vào chút tiểu kỹ xảo này của ngươi, có thể lấy ra dạy Đế Cơ? Thực sự tưởng mình hay lắm à?

Lý Ngư khoát tay, một đạo thủy linh quấn lấy Bạch Mao, nó lập tức xù lông, nhe răng nói:

- Ngươi muốn đánh nhau à? Ờ ờ ờ, thoải mái quá, đúng rồi! Chính là cảm giác này!

Lý Ngư dừng lại, Bạch Mao đang hưởng thụ nhảy lên mắng:

- Tiểu vương bát đản, sao lại ngừng?

- Tiền bối, chút kỹ xảo này của ta hiện giờ chỉ có thể làm được như vậy thôi, muốn tiến thêm một bước thì phải dựa vào tiền bối.

Vừa rồi thương thế của Bạch Mao lại đỡ hơn một chút, hắn nhìn Lý Ngư, cắn răng nói:

- Thôi, mọi người đã thân như vậy, ta không tin ai chứ không thể không tin ngươi, lại giúp ngươi một hồi vậy.

- Đa tạ tiền bối!

Hiện tại Lý Ngư rất cần kinh nghiệm và kiến thức của hồ ly này.

Nếu không có hắn, mình khẳng định là không học được Ly Thủy Quyết, Tả Từ cũng không gặp được.

- Ngươi xác định là chỉ truyền thụ phương thuật chứ?

Thái độ của Đại Kiều cũng có chút buông lỏng.

- Đó là đương nhiên, Lý Ngư ta là quân tử thủ chính nổi danh mười dặm tám thôn, một lời nói đáng giá ngàn vàng, người người đều công nhận.

Đại Kiều khoanh tay, hậm hực nói:

- Vậy ta sẽ giám sát ngươi, nếu tiểu tử ngươi dám có tâm tư không đứng đắn, ta sẽ là người đầu tiên đánh chết ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️