Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 52: Mộ thất

Chương Trước Chương Tiếp

Nhà nhỏ không trọng lực của Tả Từ vẫn thần kỳ như vậy, có điều lần này Lý Ngư không có tâm tình để cảm nhận.

Hắn từ trong lòng lấy ra quần áo bị máu làm dính bết lại với nhau, nhìn ra được là tơ lụa trơn nhẵn, gấm Tứ Xuyên tốt nhất.

Ở ngực hắn có một điểm đỏ nhỏ, máu đang chảy ra.

- Tiền bối, đã nói thì phải giữ lời, bằng không ta sẽ mất mạng đó.

- Chút thương tích này, từ từ ôn dưỡng là được, không chết đâu.

Tả Từ nhìn áo lót trong tay hắn, sắc mặt khổ sở,

- Thật sự bị ngươi tìm được à? Thị vệ Đại Tống và đạo sĩ của Thần Tiêu Cung đều làm gì thế, khi đánh ta thì có năng lực lắm mà...

Cả người hắn đột nhiên tỏa ra một trận quang mang màu trắng, cùng lúc đó, Đại Tướng Quốc Tự ở phía trên quỷ thị, trên bầu trời một đao tử lôi (sét tím) càng lúc càng tráng kiện, đang ấp ủ với với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Tăng nhân trong chùa nhao nhao chạy ra, ở trước mặt thiên địa dị tượng này, sợ tới mức hồn bất phụ thể, đờ đẫn như người đất.

Trong không trung, một vị cao tăng lớn tuổi đạp không bay lên, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng quát:

- Chúc mừng đạo hữu thăng tiên.

Hắn vung tay lên, tay áo phất qua, hơn trăm tăng nhân của Tướng Quốc Tự bị hắn thổi bay lên, ra khỏi chỗ đất ở phía dưới tử lôi.

Lúc này trong hoàng thành Biện Lương, hai nhóm người đang đánh nhau cũng đều ngừng lại, quan sát thiên địa dị tượng.

Hai bên cũng không biết, đây là bang thủ của bên nào, có thể mang đến thiên uy như vậy, trong lòng đều vô cùng kiêng kị.

Người Minh Giáo dẫn đầu chuồn đi, dẫu sao nơi này là đô thành Đại Tống, bọn họ cho rằng là có cao nhân Đại Tống xuất thủ.

Thị vệ hoàng cung và người của Thần Tiêu Cung cũng không dám đuổi theo, bọn họ cũng không hiểu ra sao, sợ là cường viện của Minh Giáo tới, thủ hộ chặt chẽ ở trước mặt Hoàng đế.

Hồ ly lông trắng nhìn Tả Từ, cười vui sướng khi người khác gặp họa,

- Lão tạp mao này một mực không muốn thành tiên, dạo chơi nhân gian nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị ngươi phá rồi.

Lý Ngư nhìn biến hóa của Tả Từ, lẩm bẩm nói:

- Liên quan gì tới ta?

- Bản thân hắn nói gom đủ đồ lót của Hoàng hậu lục triều, chỉ là một lý do để không muốn thành tiên, ngươi đã lấy được cho hắn rồi, nếu hắn cường hành không thành tiên, nhân quả sẽ rối loạn, ắt gặp phản phệ.

Khi Nói đến đây, hồ ly lông trắng cười ha ha, không biết vì sao lại vô cùng vui vẻ.

- Nói cách khác, hắn không coi trọng ta, đoán chắc là ta không lấy được?

Lý Ngư nói xong, bản thân cũng trở nên chột dạ, nếu không phải Minh Giáo muốn gây sự, mình đúng là không lấy được.

Tùy tiện một lão thái giám để sót cũng suýt chút nữa lấy mạng mình.

Nếu không vừa hay bắt được tiểu Đế Cơ, lần này đã xong rồi.

Sau một tiếng sấm xuân, toàn bộ Biện Lương an tĩnh lại, hai đạo tử lôi tráng kiện như cột ầm ầm hạ xuống, bổ thiện phòng của Đại Tướng Quốc Tự ra một cái động lớn.

Ở trung tâm động, chính là phòng nhỏ của Tả Từ, người trong quỷ thị đều nhao nhao bỏ chạy.

- Thiên địa chi uy, quả nhiên lợi hại. . . Rốt cuộc, cái gì là tiên...

Lý Ngư ở trung tâm lôi bạo, nhưng không phải chịu chút thương tổn, tất cả tử lôi đều bị Tả Từ dùng thân thể đỡ lấy, cũng không hề có tổn hại, ngược lại khiến trên người hắn hiện lên một đạo tử mang, tiên khí quanh quẩn.

Sau khi Tả Từ hạ xuống đất, tức giận lườm hắn một cái, nói:

- Nhờ phúc của ngươi, phiền phức của ta sắp tới rồi, bắt bản đạo phải đi trước một bước.

- Đừng, ngươi vẫn chưa nói mộ của Vu Cát ở đâu.

Tả Từ không nói gì, vung tay lên, một đạo kim quang hiện ra, Lý Ngư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Đại Kiều.

Không biết bao lâu sau, khi lại mở mắt, chung quanh là một mảng đen xì.

Ngón tay hắn bấm ra quả cầu lửa, phát hiện một đôi mắt u lam đang lườm mình, khiến hắn sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước.

Thế là tác động tới vết thương, đau tới hít một hơi lạnh.

Sau khi lui về phía sau, kéo giãn cự ly, này mới nhìn rõ trước mắt là hồ ly lông trắng.

- Tả Từ đưa chúng ta tới đây.

Bạch Mao nói:

- Nơi này chính là mộ của Vu Cát.

Đại Kiều tỉnh sớm hơn Lý Ngư, đang đi loạn chung quanh, nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới.

- Nơi này có đèn, ngươi có thể nhóm lửa thì quá tốt rồi.

- Có đèn cũng không được châm, vạn nhất bị bịt kín, sẽ khiến chúng ta tắc thở mà chết.

Lý Ngư giãy dụa đứng dậy, thương thế của hắn càng lúc càng nặng.

Bạch Mao lắc đầu nói:

- Không sao, có gió.

Lý Ngư vươn tay ra điểm một chỉ, quả cầu lửa phân tán, rơi xuống các cột đèn, mộ thất lập tức sáng lên.

Mộ thất rất rõ ràng đã từng bị người ta đào, trên mặt đất phân tán các loại công cụ, còn có một số y quan bị ném khắp nơi.

Tuy thân thể Lý Ngư khó chịu, trong lá phổi bị kim đâm rất đau, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn có chút nhíu mày.

Ở trung tâm mộ thất có thạch quan, nắp bị người ta mở ra, ghé tới nhìn một cái, bên trong có một cỗ thi thể đang nằm.

Thi thể này chết mà không mục rữa, da thịt vẫn còn, không hề có một chút mùi hôi. Từ trên mặt cho thấy, bộ dạng của Vu Cát rất bình thường, có điều nho nhã ôn hòa, làn da trắng nõn, hiền hòa như đại thúc nhà bên.

Cả người trên dưới đều bị người ta lật tung một lần, trừ quần áo đã rách nát phong hoá ra thì chẳng còn gì.

Lý Ngư có chút khó chịu, nghe nói Vu Cát lúc sinh tiền, sống không tính toán, chữa bệnh cứu tế, mấy chục năm như một ngày.

Chết rồi không ngờ lại rơi vào kết cục này, cực kỳ tương tự với lão hữu Trương Thừa Phong của mình.

Một đạo này của các ngươi đã định trước là kết cục này sao?

Chẳng trách ngươi không thu ta làm đồ đệ, ta cũng không làm được.

Hắn thở dài, cố đậy nắp thạch quan lại, nắp trên mặt đất lật lên, phía dưới có một số bụi đất, còn có mấy y quan rách nát.

Trên thạch quan, khắc một hàng chữ: Sao sáng ngàn vạn, không bằng một mặt trời; ý kiến ngôn hành của bao người, không bằng hiền lương một nước.

Chữ viết khỏe mạnh hữu lực, vết máu loang lổ, chắc là có người dùng chỉ lực khắc lên, nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn có thể nhìn ra sự bi thống của người khắc chữ.

Lý Ngư vốn không để ý, đột nhiên ở trong một đống quần áo rách nhìn thấy một thứ quen thuộc.

Trong bùn đất xen lẫn với quần áo rách, lộ ra một đoạn cây mây khô.

Bên trên dính rất nhiều bùn đất, đã không nhìn ra màu sắc vốn có.

Lý Ngư cúi người nhặt, vỗ vỗ bụi đất, hình dạng không quá giống, nhưng chất liệu cơ hồ là giống hệt.

Hắn nhìn chằm chằm cây mây khô, Bạch Mao ở bên cạnh thúc giục:

- Còn nhìn cái gì nữa, còn không mau tìm Ly Thủy Quyển đi.

- Nơi này rõ ràng đã bị trộm mộ hỏi thăm rồi, còn có thể tìm thấy sao?

Lý Ngư cầm cây mây khô, một cỗ cảm giác quen thuộc truyền đến.

- Ngươi nhìn cây này, có giống với cây mà ngươi cắn đến gãy cả ăng không, ở trên còn có dấu vết bị bẻ gẫy, chẳng lẽ vốn là liền với nhau?

Bạch Mao thờ ơ xua tay nói:

- Gậy chín khúc thì đương nhiên là phải có chín đoạn, không có một đạo này của các ngươi, cầm Ly Thủy Quyển chẳng khác nào là vô ích, cho nên rất có thể vẫn còn, mau tìm đi.

- Gậy chín khúc?

- Ngực ngươi không đau à? Lúc nào rồi còn hỏi đông hỏi tây cái gì, mau tìm đi.

Lý Ngư nhớ tới thẻ trúc đó, quả thật là người thường không nhìn ra được, lập tức lại có lòng tin, tìm kiếm trong mộ thất.

Đại Kiều cũng đang tìm kiếm khắp nơi, không biết nàng ta đang tìm cái gì, nghe nói Tôn Sách là chết trong tay Vu Cát.

Ở thời không này hình như quan hệ của Đại Kiều va Tôn Sách không đơn giản như ngoài mặt, Lý Ngư cũng thức thời trước giờ không hỏi han.

Mộ thất lớn đến không tính được, ba người rất nhanh đã lật tung, lại không ai tìm thấy thứ mình muốn.

Lý Ngư không chống đỡ được đầu tiên, ngồi trước thạch quan, thở hồng hộc, vận chuyển Thủy linh chi lực, bắt đầu ôn dưỡng vết thương.

Hắn bôn ba một ngày, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, trên người cũng khôi phục được chút khí lực, thế là liền ngồi dậy khoanh chân tự chữa, rơi vào cảnh giới vong ngã.

Dựa lưng vào thạch quan, trong lòng Lý Ngư dần dần an tĩnh lại, một cỗ khí lạnh từ thạch quan giống như tơ nhện truyền vào thân thể hắn và trên cây mây khô hắn đang cầm.

Cây mây khô đột nhiên sinh ra vô số dây leo, quấn hắn lại.

Lý Ngư không biết chuyện bên ngoài, trong đầu hắn hiện ra một bia đá to lớn, không kịp nghĩ nhiều, ngưng thần phân biệt, bên trên là thiết họa ngân câu, viết:

Phụng thiên địa thuận ngũ hành theo âm dương được trường sinh.

Trong lòng Lý Ngư thầm đọc lại mười hai chữ, mỗi khi đọc ra một chữ, chữ đó sẽ biến mất.

Đọc xong mười hai chữ, cả người hắn đã mồ hôi đầm đìa, giống như vác vật nặng chạy như điên, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Sau khi mười hai chữ biến mất, trên bia đá chậm rãi hiện ra: Thái Bình Thanh Lĩnh Thư - Ly Thủy Quyển.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️